Uông Xưởng Công

Chương 110 : Chương 110RÁCH!

Khi nhóm người Diệp Tuy tiến vào hậu viện nhà họ Thẩm thì đã có không ít các cô nương đang đi qua đi lại bên trong.

Thẩm Văn Huệ đang đứng ở trước cửa thùy hoa, thấy nhóm người Diệp Tuy đến, liền mỉm cười tiến đến đón.

“A Ninh, muội đến rồi, tỷ đợi dài cả cổ ra rồi này. Diệp cô nương cũng đến, thật hiếm có, mau vào đi. Còn cả vị hai cô nương đáng yêu này nữa, A Ninh mau giới thiệu cho tỷ đi.” Thẩm Văn Huệ niềm nở chào hỏi.

Thẩm Văn Huệ đương nhiên nhận ra Diệp Thân, cũng biết xưa nay Diệp Thân luôn xem thường A Ninh. Lần này thấy Diệp Thân đến tham gia yến hội nhà mình, nàng ấy cảm thấy hơi bất ngờ.

Còn hai vị cô nương đi theo là ai nhỉ? Họ theo sát A Ninh, gương mặt tròn trịa nhìn vô cùng đáng yêu.

Diệp Tuy giới thiệu Diệp Khởi và Diệp Trản với Thẩm Văn Huệ, sau đó nói: “Hai muội ấy mới từ Tùng Dương đến Kinh Triệu, đây là lần đầu tiên tham gia yến hội ở Kinh Triệu, đến góp vui với Huệ tỷ.”

Thẩm Văn Huệ nghe xong liền bật cười, nhìn sang Diệp Khởi và Diệp Trản, thân thiết nói: “Tỷ rất vui vì hai muội có thể đến dự tiệc. Kì thực, yến hội ở Kinh Triệu cũng chẳng có gì đâu, chỉ được cái đông người, náo nhiệt. Lát nữa hai muội sẽ hiểu ngay thôi...”

Những lời nói nhiệt tình này giúp phần xua tan sự căng thẳng của Diệp Khởi và Diệp Trản.

Họ đột nhiên cảm thấy, hóa ra yến hội ở Kinh Triệu cũng chẳng có gì đáng sợ, họ cứ đi theo Tuy tỷ và Thân tỷ là được rồi, không cần phải quá lo lắng.

Có lẽ do trong lòng thả lỏng hơn nên Diệp Khởi và Diệp Trản dần dần nở nụ cười, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.

Sau khi chào hỏi xong, Thẩm Văn Huệ dẫn các nàng vào trong, giới thiệu với họ về yến hội nhà họ Thẩm lần này.

Chủ trì yến hội là chị họ của Thẩm Văn Huệ - Thẩm Văn Nhàn, yến hội được tổ chức ngay trong vườn mai nhà họ Thẩm.

Giống như hồ Minh Chiếu nhà họ Diệp, vườn mai nhà họ Thẩm rất nổi tiếng với các cô nương khuê các ở Kinh Triệu. Thời điểm này, nơi đây đang dần náo nhiệt hơn.

Diệp Tuy dĩ nhiên đã từng đến vườn mai của nhà họ Thẩm cùng với Thẩm Văn Huệ, nàng còn nhớ rõ cảnh đẹp tuyết trắng lẫn hương mai vương vấn ở nơi đây.

Lần nàng đến thăm vườn mai của nhà họ Thẩm khi ấy đã là chuyện từ kiếp trước rồi. Sau khi nhà họ Thẩm xảy ra biến cố, vườn mai cũng không được giữ lại nữa.

Thế sự khó lường, không ngờ nàng vẫn có thể đến đây lần nữa…

Diệp Thân đi theo sau cũng đang mỉm cười.

Thẩm Văn Huệ thỉnh thoảng lại quay ra nói với Diệp Tuy, Diệp Khởi và Diệp Trản, giới thiệu những cô nương khác cho họ, bày tỏ sự quan tâm thân thiết.

Vườn mai của nhà họ Thẩm nổi tiếng với ba danh xưng “hương, tuyết, hải”. Trong thời tiết này, mai trắng đang lúc nở rộ, nhìn từ xa giống như từng tầng tuyết trắng tụ lại, khi gió lạnh thổi qua lại như thể những con sóng bạc đầu cuồn cuộn, cảnh tượng vô cùng bao la rộng lớn.

Chẳng trách hoa mai vừa nở, hơi thở mùa xuân cũng ngập tràn.

Qua nửa buổi yến hội, các cô nương ngồi chán, bèn chia thành tốp năm tốp ba tản bộ trong vườn.

Diệp Tuy cũng vậy, nhìn cánh mai lất phất rơi khỏi đầu cành, tâm tình nàng càng thêm thanh thản thư thái, không ngừng thầm tán thưởng: Tổ chức yến hội dành cho các cô nương khuê phòng ở vườn mai, Thẩm Văn Nhàn quả thực là người có suy nghĩ rất khéo và độc đáo.

Nàng nhìn sang bên cạnh, thấy nét mặt Diệp Khởi và Diệp Trản đã thoải mái hơn, không còn sự câu nệ, lo lắng trước khi tham gia yến hội nữa.

Xem ra, vườn mai nhà họ Thẩm đúng là nơi khiến người ta thư thái, chắc hai cô em họ của nàng đã không còn sợ yến hội ở Kinh Triệu nữa đâu nhỉ?

Bỗng, Diệp Thân đang đứng sau Diệp Tuy hình như vấp phải cái gì đó, bước chân loạng choạng, lảo đảo ngã về phía Diệp Tuy.

Nha hoàn của Diệp Thân vội xông lên đỡ, nhưng chẳng biết xô đẩy thế nào, chỉ nghe thấy một tiếng “roẹt” vang lên.

Váy của Diệp Tuy bị rách một vệt dài và lộ liễu.

Hóa ra cành mai trong tay Diệp Thân đã cào rách váy của nàng.

Thời tiết lúc này rất lạnh, chất liệu vải dày như thế mà còn bị xé rách to như vậy, chỉ có thể nói... Diệp Tuy quá đen đủi!

Diệp Thân khó khăn lắm mới đứng vững được. Nàng ta thở gấp, vuốt ngực, vẫn còn chưa hết hoảng hồn nói với Diệp Tuy: “Tuy muội, tỷ... thật sự xin lỗi, tỷ... tỷ không cố ý...”



Diệp Khởi và Diệp Trản vội vàng đi tới, vừa nhìn thấy vết rách trên váy Diệp Tuy liền hít mạnh vào một hơi.

Vết rách dài như vậy, quá dễ thấy và cực kì khó coi!

Lúc này, yến hội vẫn chưa kết thúc, váy của Tuy tỷ lại thành thế này, làm sao bây giờ?

Có thể nhìn ra được tâm trạng Diệp Tuy lúc này đang rất xấu. Nàng nhìn vết rách trên váy, cau chặt mày, mím môi không nói gì.

Diệp Thân nói tiếp: “Tuy muội, chắc hẳn là muội có mang theo y phục để thay đúng không? Muội đi thay đồ trước đi, tỷ với Diệp muội, Trản muội ở đây chờ muội.”

Nghe vậy, Diệp Khởi và Diệp Trản bèn gật đầu tán thành: “Đúng đấy, Tuy tỷ, tỷ mau đi thay váy đi… hay là, bọn muội đi với tỷ?”

Diệp Tuy còn chưa nói gì, Diệp Thân đã lên tiếng ngăn cản: “Như vậy không được đâu, nếu chúng ta rời khỏi vườn mai cả, nhà họ Thẩm sẽ cho rằng chúng ta rời khỏi buổi tiệc. Như vậy, những người không biết chuyện còn tưởng nhà họ Diệp làm sao.”

Ngoài mặt Diệp Tuy tỏ vẻ khó coi, nhưng trong lòng lại cười thầm. Thủ đoạn này của Diệp Thân, có phải quá đơn giản, quá thô thiển rồi không?

Loại thủ đoạn này, kiếp trước nàng còn chẳng thèm để ý đến. Những màn đấu đá trong nội trạch của mấy cô nương nhà họ Cố còn đa dạng và cao tay hơn trò mèo mửa này của Diệp Thân nhiều.

Diệp Thân quả thực quá lộ liễu quá rồi!

Diệp Tuy nhìn cành mai sắc nhọn trong tay Diệp Thân, thầm nghĩ nếu nàng truy cứu tới cùng, chắc chắn sẽ chẳng hay ho gì cho Diệp Thân.

“Vua cũng thua thằng liều”, Diệp Thân là người cần mặt mũi thanh danh, nhưng nàng thì lại không bận tâm đến những thứ này.

Thế nhưng...

Nàng lạnh mặt, bất đắc dĩ gật đầu: “Nếu đã vậy, tỷ đi thay váy trước, hai muội cứ đi theo Thân tỷ ngắm mai. Tỷ đi một lát rồi quay lại…”

Diệp Thân cố ý rạch rách váy nàng, rõ ràng là muốn đẩy nàng đi. Vậy thì nàng sẽ đi theo đúng mong muốn của nàng ta, xem xem rốt cuộc nàng ta định làm gì.

Nói cách khác là, Đại phòng muốn mượn buổi yến hội này của nhà họ Thẩm để định làm gì?

Diệp Tuy vội vã rời khỏi đó.

Vừa thấy bóng dáng nàng biến mất khỏi vườn mai, Diệp Khởi lo lắng hỏi: “Tuy tỷ không sao chứ? Chắc là tỷ ấy sẽ trở lại nhanh thôi, đúng không?”

“Không sao đâu, các muội đừng lo lắng. Tuy muội thay xong váy sẽ quay lại ngay, không sao đâu. Chúng ta đi dạo quanh đây, đợi muội ấy quay lại nhé.”

Diệp Thân vỗ về hai cô em họ, sau đó cúi đầu ngửi hương thơm của cành mai trong tay, thu bớt ý cười đang ngập tràn trong mắt lại.

Người đẹp, hoa thơm, quả là cảnh đẹp như vẽ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status