Uông Xưởng Công

Chương 111 : Chương 111SỈ NHỤC

Tuy Diệp Thân nói như vậy, nhưng Diệp Khởi và Diệp Trản vẫn lo lắng, hai người chẳng có tâm trạng ngắm hoa mai xung quanh nữa.

Mấy ngày nay, bọn họ được Diệp Tuy tận tình quan tâm chỉ bảo rất nhiều. Bây giờ Diệp Tuy không ở cạnh, bọn họ lại cảm thấy luống cuống bất an, trong lòng thầm ngóng trông Diệp Tuy sớm quay lại.

Có rất nhiều cô nương tới tham dự yến tiệc lần này của nhà họ Thẩm, đa số đều có quen biết lẫn nhau, trong đó không ít là quen ở Khuê Học Kinh Triệu.

Diệp Thân rất nhanh đã chạm mặt mấy cô nương bạn học của mình, bèn cười nói với Diệp Khởi và Diệp Trản: “Hai muội đợi ở đây một lát, tỷ qua đó nói chuyện với họ chút chuyện ở Khuê Học rồi trở lại ngay.”

Diệp Khởi và Diệp Trản gật đầu, ngoan ngoãn đứng chờ dưới gốc mai, không đi theo Diệp Thân nữa.

Thật ra cũng không cần phải đi theo, dù sao Diệp Thân cũng chẳng đi quá xa. Diệp Khởi và Diệp Trản ngước mắt lên là có thể nhìn thấy bóng dáng nàng ta.

Chỉ cần người quen trong tầm mắt là hai người yên tâm hơn rồi. Vả lại, vừa khéo bọn họ có thể đứng luôn đây để đợi Tuy tỷ quay lại.

Diệp Thân vừa rời đi, liền có mấy cô nương đúng lúc đi qua trước mặt Diệp Khởi và Diệp Trản.

Mấy cô nương này trang điểm khá tinh tế, phía sau có không ít gia nhân đi theo, rõ ràng địa vị không hề thấp.

Một cô nương mặc áo lam dừng bước lại, quan sát từ trên xuống dưới hai chị em Diệp Khởi, Diệp Trản, mặt mày lộ ra vẻ chế nhạo, cười cợt nói: “Chậc chậc, có một số người, béo như lợn rồi mà còn dám đi tham gia yến hội, thật là khó coi chết đi được! Nếu ta mà có vóc dáng ấy thì chỉ muốn đập đầu luôn vào gốc mai thôi!”

Cô nương áo lam có dung mạo thanh tú, vóc dáng cao gầy mảnh mai như thể hoa sen duyên dáng yêu kiều. Có phong thái hơn người nên nàng ta đương nhiên có quyền để kiêu ngạo rồi.

Mặc dù nàng ta không nói thẳng tên, nhưng lời nói và ánh mắt kia, rõ ràng là đang nhằm vào hai chị em nhà họ Diệp.

Cô nương áo lam vừa dứt lời, các cô nương khác liền lấy quạt lụa che mặt cười, ánh mắt dừng trên người Diệp Khởi và Diệp Trản không hề che giấu sự khinh thường.

Hai chị em Diệp Khởi, Diệp Trản lập tức đỏ bừng mặt, vừa xấu hổ lại vừa tức giận.

Họ không biết cô nương áo lam này là ai, càng không biết tại sao nàng ta lại cố ý nhắm vào bọn họ.

Đây là lần đầu tiên họ tham gia yến hội ở Kinh Triệu, vốn không thể có hiềm khích với những cô nương này. Sao những cô nương này lại nhắm vào họ, lại còn nói những lời cay nghiệt đến vậy?

Diệp Trản vẫn còn ít tuổi, không giấu được cơn giận, trừng mắt nhìn cô nương áo lam. Khuôn mặt mập mạp tức phồng lên, nhưng mãi không nói gì.

Một cô nương áo lục khác bật cười khanh khách, như nhớ ra chuyện gì thú vị, liền nói: “Tống tỷ, béo như lợn đã là gì? Muội nghe nói, cha của ai đó còn bị mù một con mắt, vậy không phải là kẻ tàn phế sao? Có người cha như vậy thật sự là bất hạnh! Nếu là muội, e là còn không dám ra ngoài gặp người khác ấy chứ.”

Những lời này đã kích thích lửa giận của Diệp Khởi và Diệp Trản bùng lên dữ dội.

Lúc còn ở Tùng Dương, họ chưa bao giờ phải nghe những lời sỉ nhục như thế này. Hơn nữa, đây còn là những lời sỉ nhục về cha họ, sao họ có thể chấp nhận được?

Diệp Khởi nghiến răng, đang định cất lời thì bỗng nghe thấy một giọng nói chen vào: “Theo ta thấy, người nói ra những lời thô tục như thế trước mặt mọi người mới nên là người đâm đầu vào gốc mai, sống tiếp chỉ tổ xấu hổ!”

Nghe thấy những lời nói không hề nể nang này, tất cả mọi người đều quay sang nhìn.

Nhóm người cô nương áo lam ngẩn ra, còn Diệp Khởi và Diệp Trản thì thầm thở phào, ánh mắt rõ ràng hiện ra vẻ vui mừng.

Người lên tiếng chính là Diệp Tuy – người mới rời đi lúc nãy.

Diệp Khởi và Diệp Trản không ngờ Diệp Tuy lại trở lại nhanh như vậy, còn về rất đúng lúc.

Rõ ràng, nhóm cô nương áo lam cũng không ngờ tới, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Tuy, trong mắt cô nương áo lam lộ sự ghen ghét đố kỵ, lập tức mỉa mai: “Ta còn tưởng ai, hóa ra là cô nương nhà họ Diệp. Nói lời thô tục như vậy, đúng là khiến người ta bất ngờ.”

Không chỉ nói mà còn tỏ ra hoảng sợ.

Người không biết, còn tưởng nàng ta vừa gặp phải chuyện gì rất kinh hãi.

Diệp Tuy chẳng buồn để ý đến vẻ làm bộ làm tịch đó của nàng ta, mà đi đến gần Diệp Khởi và Diệp Trản, cười nói: “Hai muội đừng để ý. Có một số người nào đó mặt mũi xinh đẹp nhưng lòng dạ thì xấu xa, trong mắt toàn những thứ dơ bẩn, có mắt cũng như không, còn không bằng người mù. Chúng ta không cần phải chấp những người như vậy.”

Nàng chuyển mắt nhìn nhóm người cô nương áo lam một lượt. Quá rõ ràng, mọi người đều biết “một số người nào đó” là ám chỉ ai.

Cô nương áo lam chưa bị nhìn với ánh mắt như vậy bao giờ, tức đến nỗi hai mắt tóe lửa, nghiến răng nói: “Ức hiếp người khác quá đáng, sao ngươi dám nói như vậy, sao dám...”

Trông dáng vẻ tức nghẹn này của nàng ta, nụ cười Diệp Tuy càng rõ nét hơn, nhưng ánh mắt lại đầy lạnh lẽo: “Sao? Chẳng lẽ chỉ có cô nương được làm nhục người khác trước mặt mọi người, mà không cho người ta nói sự thật sao? Hay là, cô nương tự nhận mình là người có mắt cũng bằng thừa?”

Đấu miệng nhau thôi mà, người sống hai kiếp người như nàng chẳng thiếu kỹ năng này, mấy cô gái nhỏ này không thể so với nàng được.

Lần này, cô nương áo lam càng không nói nên lời, căm hận nhìn chòng chọc vào Diệp Tuy, hận không thể xông lên xé nát nàng ra.

Cô nương áo lục bên cạnh cô nương áo lam bèn cười nói: “Diệp cô nương là thủ khoa của Khuê Học đấy, chẳng lẽ đã quên sự dạy bảo của các tiên sinh rồi sao, sao có thể nói ra mấy lời như vậy? Mấy lời này đúng là quá đáng quá rồi, mọi người nói có phải không?”

Cô nương áo lục vừa nói vừa ngước mắt lên, nhìn những cô nương khác đang lục tục kéo đến xung quanh, tỏ ra cực kỳ vô tội.

Chẳng phải ai cũng nghe thấy những lời cô nương áo lục và cô nương áo lam đã nói khi nãy. Bọn họ tụ tập lại đây đều không rõ nguyên do hai bên cãi nhau, đương nhiên cảm thấy Diệp Tuy là người quá đáng.

Diệp Tuy không thể hiểu nổi, sao vô duyên vô cớ lại lôi chuyện thủ khoa Khuê Học ra làm gì? Những lời nàng vừa nói, căn bản không liên quan đến Khuê Học, được không?

Nàng không biết hai cô nương này là ai, càng không biết tại sao họ lại cố ý nhắm vào hai cô em họ của nàng, nhưng hiện tại nghe nhắc đến “thủ khoa Khuê Học”, nàng đã loáng thoáng đoán ra...

Bấy giờ, Diệp Thân mới vội vàng đi tới, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Hình như ta nghe thấy có tiếng tranh cãi? Tuy muội, sao muội lại cãi nhau với người khác thế? Xảy ra chuyện gì vậy?”



Diệp Thân nói xong liền nhìn về váy Diệp Tuy theo bản năng, phát hiện vết rách trên váy vẫn còn ở đó.

Thảo nào, Diệp Tuy lại xuất hiện nhanh như vậy, hóa ra là chưa hề đi thay váy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status