Uông Xưởng Công

Chương 119 : Chương 119CHẲNG AI NGU NGỐC

Lúc này, Diệp Khởi lại tiếp tục nói: “Mẹ, vừa rồi chúng con kể vẫn còn thiếu. Tuy tỷ sở dĩ rời đi là vì Thân tỷ không cẩn thận đụng phải tỷ ấy, làm cành mai trong tay cào rách váy của Tuy tỷ, cho nên tỷ ấy mới phải đi thay y phục. Nói ra cũng thật khéo, Tuy tỷ vừa rời đi không lâu thì vị Hứa cô nương kia đến gây khó dễ với con...”

Trên đường về, Diệp Khởi cứ nghĩ mãi về chuyện này, càng nghĩ càng cảm thấy trùng hợp.

Mẹ nàng từng nói, nhiều chuyện trùng hợp xảy ra ở trên đời chính là do con người tạo ta.

Nếu do người làm, vậy thì là do ai làm? Và làm vậy để làm gì?

Lúc đó, nàng không dám tiếp tục nghĩ sâu hơn, chỉ khi về bên cạnh mẹ mình, nàng mới dám kể ra.

Lồng ngực Từ thị phập phồng dữ dội, ánh mắt ngập tràn vẻ khó tin: “Con vừa nói là Thân tỷ nhi làm rách váy của Tuy tỷ nhi? Con mau kể kĩ hơn xem nào, cuối cùng Tuy nhi có đi thay váy không?”

Diệp Khởi biết việc này rất quan trọng, nên nhớ kĩ lại rồi mới trả lời: “Đúng vậy ạ, Thân tỷ giống như không cẩn thận bị vấp, ngã về phía Tuy tỷ, trong lúc vô tình lấy thăng bằng làm rách váy Tuy tỷ. Tuy tỷ không thay váy, lúc ấy tỷ ấy đi chưa xa.”

Khi kể lại, chính Diệp Khởi cũng mơ hồ.

Nếu Tuy tỷ vốn định đi thay váy, tại sao lại còn quay lại? Là vì sao nhỉ?

Mặc dù không hiểu rõ, nhưng nàng vẫn khăng khăng với suy nghĩ trước đó, bèn nói: “Mẹ, những chuyện này quá trùng hợp. Nhưng con gái có thể chắc chắn một điều, nếu Tuy tỷ không trở lại đúng lúc thì không biết con gái còn bị sỉ nhục đến thế nào nữa.”

Từ thị lại lần nữa trầm tư, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.

Đúng vậy, nếu Tuy tỷ nhi không kịp quay lại, liệu có phải các con bà sẽ bị người ta làm khó dễ hơn không?

Chẳng có bất cứ ai che chở, các con bà hẳn sẽ biến thành trò cười ngay tại buổi yến hội.

Lần đầu tham gia yến hội đã phải chịu sự bắt bẻ và sỉ nhục như vậy, chắc hẳn trong lòng sẽ tạo thành ám ảnh tâm lý, sau này sao còn tự tin đối mặt với những trường hợp khác tại Kinh Triệu?

Nói không chừng còn nản lòng thoái chí, chỉ muốn quay về Tùng Dương, rời xa một nơi đầy nhục nhã như Kinh Triệu.

Còn người làm cha làm mẹ như hai vợ chồng bà tuyệt đối không muốn thấy cảnh con gái mình bị ức hiếp như vậy.

Vì việc cưới xin sau này của các con gái, e rằng họ sẽ rời khỏi Kinh Triệu.

Rời khỏi Kinh Triệu... Từ thị nhướng mày, sực nhớ đến chuyện chồng mình đã nhận tiếp quản mấy gian hàng ở đường Trường Long. Phải chăng đây là lý do mà các con bà phải chịu bắt nạt?

Nhưng hai cô nương nhà họ Hứa - Cung chẳng liên quan gì đến nhà họ Diệp, sao bọn họ phải làm thế?

Ngoài ra, Tuy tỷ nhi trở lại đúng lúc như vậy có liên quan đến Tam phòng không?

Đầu Từ thị ong ong, nhất thời không nghĩ ra được manh mối, cho đến khi nghe Diệp Trản nói tiếp, bà ta mới ngộ ra.

“Mẹ, những vị phu nhân đó là do Huệ tỷ của nhà họ Thẩm mời đến. Huệ tỷ và Tuy tỷ rất thân nhau, con gái đoán, nhất định là Tuy tỷ đã nhờ tỷ ấy làm vậy. Nếu không có Tuy tỷ, Khởi tỷ sẽ không thể nhận được nhiều lời khen ngợi và trang sức thế đâu. Con gái còn nghe nói, nhờ sự coi trọng của những vị phu nhân kia mà sau này Khởi tỷ sẽ thuận lợi hơn nhiều. Các cô nương khác vô cùng ngưỡng mộ.” Diệp Trản nói.

Những lời này khiến Từ thị hiểu ra.

Đúng vậy, đúng vậy, nếu chuyện gây khó dễ này có bàn tay của Tam phòng thì Khởi nhi đâu được khen ngợi như vậy, cũng sẽ không có màn ra mắt gần như hoàn hảo này.

Nào có ai sau khi hãm hại người khác, còn giúp người ta nhận được nhiều lợi ích như vậy?

Bất luận Tuy tỷ nhi quay lại vì lý do gì, quan trọng là các con bà không phải chịu uất ức. Còn về Đại phòng...

Từ thị không phải là người ngu ngốc, nghĩ đến ý định ở lại Kinh Triệu lâu dài của chồng, lại thêm chuyện trong yến hội nhà họ Thẩm, dễ dàng hiểu rõ Nhị phòng đang cản đường của nhà nào.

Thời điểm trước khi các con đi dự tiệc, bà không nhờ Diệp Thân là vì loáng thoáng cảm thấy Đại phòng không đáng tin, chưa từng suy nghĩ cho Nhị phòng mà thôi.

Nhưng hiện tại, Đại phòng dám trút giận lên Nhị phòng.

Nhị phòng mới trở lại Kinh Triệu chưa được bao lâu, xưa nay cũng đâu đắc tội gì với Đại phòng. Người của Đại phòng đúng là thật ác độc!

***

“Cái gì? Chuyện không thành? Sao Tuy tỷ nhi lại trở lại kịp thời? Còn bảo vệ cho hai đứa nhà Nhị phòng, sao có thể như vậy? Chẳng phải mẹ đã sắp xếp ổn thỏa rồi sao?” Chu thị hỏi, trong lòng đầy thất vọng.

Rõ ràng chỉ cần khiến Tuy tỷ nhi rời đi là được, hơn nữa bà ta cũng dặn rõ ràng cặn kẽ cần phải làm thế nào, chỉ cần làm theo mà thôi.

Bây giờ con gái bà ta lại báo chuyện không thành? Thân nhi rốt cuộc làm việc kiểu gì vậy? Có chút chuyện cỏn con như thế cũng không làm xong!

Diệp Thân cúi đầu, đáp: “Mẹ, con gái cũng đâu muốn vậy. Con gái đã làm khiến Diệp Tuy phải rời đi rồi, ai ngờ nó vẫn chưa đi, còn dẫn thêm các vị phu nhân đến. Ngay cả hai cô nương họ Hứa - Cung cũng thất bại. Tình hình là như thế, con gái chẳng tiện nói gì thêm, thật sự hết cách.”

Chu thị cũng biết con gái mình kể đúng tình hình thực tế. Một việc muốn hoàn thành thì từng mắt xích phải gắn kết hoàn hảo, không thể xảy ra sai lầm ở bất kỳ khâu nào.

Tuy vậy, kết quả này, bà ta quả thực khó lòng mà chấp nhận.

Các cô nương của Nhị phòng được các phu nhân Kinh Triệu khen ngợi, còn được tặng nhiều trang sức, Tuy tỷ nhi cũng được tiếng tốt là bảo vệ chị em trong nhà. Nhưng còn Đại phòng thì sao?

Đại phòng chẳng được chút lợi lộc nào cả!

Trù tính lần này của bà ta đã thành vẽ đường cho hươu chạy!

Chu thị bực bội, nhưng lại không thể lớn tiếng quát mắng quở trách con gái, chỉ có thể trút giận lên gia nhân.

Bà ta quát Tùng ma ma: “Tùng ma ma, bà làm việc kiểu gì thế? Sao lúc đó bà không đi cùng Ngũ cô nương? Nếu bà đi cùng con bé, biết trước mà nhắc nhở thì đã không xảy ra sai sót như thế này.”

Tùng ma ma mang nét mặt đau khổ, ngượng ngùng nói: “Xin phu nhân bớt giận, đây là lỗi của nô tỳ, xin phu nhân tha tội, xin phu nhân tha tội.”

Tùng ma ma nào dám cãi, lúc trước để cho cẩn thận nên phu nhân mới cố tình không để bà ta đi cùng Ngũ cô nương. Bây giờ, phu nhân đang nổi trận lôi đình, bà ta không dám chuốc lấy xui xẻo, đành bấm bụng nhận trách mắng.

Hai mắt của Diệp Thân đỏ hoe, nước mắt như sắp rơi đến nơi, buồn bã nói với Chu thị: “Mẹ, bây giờ phải làm sao đây? Lúc đó con quá căng thẳng, nên không nói đỡ cho hai muội muội của Nhị phòng, liệu Nhị thúc mẫu có trách con không? Nếu ông nội mà biết, liệu có nổi giận không? Con vốn không nên tham gia buổi yến hội của nhà họ Thẩm. Con thật hối hận!”

Nếu chẳng vì mẹ đảm bảo có cách đối phó với Diệp Tuy và Nhị phòng thì nàng ta đã chẳng tham gia dự yến hội này rồi.

Giờ thì hay rồi, mẹ nàng ta còn trách ngược lại nàng ta, nàng ta đã làm sai gì? Là tự mẹ nàng ta sắp xếp không chu toàn!

Diệp Thân thầm oán giận Chu thị.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status