Uông Xưởng Công

Chương 120 : Chương 120KHÔNG NHƯ MONG MUỐN

Chu thị chung quy vẫn mềm lòng, nhẹ nhàng khuyên giải con gái: “Không sao, chuyện xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi. Con phải nhớ kĩ, tất cả chuyện này đều là trùng hợp, con chỉ tham gia yến hội mà thôi, không biết gì khác cả.”

Bà ta không lưu lại dấu vết nào trong toàn bộ sự việc, ai có thể chỉ trích gì được?

Những lời Thân nhi nói lúc đó hoàn toàn có thể giải thích là vì nghĩ cho thể diện của nhà họ Diệp. Suy cho cùng, một cô gái nhỏ khi đối diện với trường hợp như thế chẳng phải sẽ luôn nghĩ đến giải pháp nhân nhượng cho đỡ thêm phiền phức sao?

Người ngu xuẩn như Từ thị e rằng cũng chẳng suy xét gì sâu xa được, ngoài tức giận ra thì có thể làm được gì?

Dù sao Chu thị cũng là phu nhân quản lý mọi việc trong nhà của nhà họ Diệp, là Đại tẩu của Từ thị, chẳng lẽ Từ thị dám bất kính với bà ta, dám đến chất vấn bà ta?

Chuyện trong hậu trạch chính là như thế, không có chứng cứ thì lấp liếm thế nào cũng được. Ngay cả Nhị thúc có đích thân tới hỏi thì bà ta cũng có cách để cho qua chuyện.

Điều phiền phức bây giờ là việc Tuy tỷ nhi che chở cho các cô nương của Nhị phòng đã giành được thiện cảm của Nhị phòng. Như vậy Đại phòng sẽ không thể ly gián mối quan hệ giữa Nhị phòng và Tam phòng, có khi còn khiến bọn họ càng ngày càng gần gũi.

Tự dưng lại giúp Tam phòng kiếm được mối thân tình to lớn thế này.

Quan trọng hơn là các cô nương của Nhị phòng không phải chịu nhục mạ, Nhị phòng sẽ không nhận ra được “sống ở Kinh Triệu chẳng dễ dàng”, và sẽ không rời khỏi Kinh Triệu. Như vậy thì chuyện bà ta muốn làm cũng không thể nào hoàn thành được.

Bà ta tốn bao công sức không chỉ để mỗi ly gián mối quan hệ giữa Nhị phòng và Tam phòng, mà còn để đuổi Nhị phòng rời khỏi Kinh Triệu.

Bà ta che giấu kế hoạch bí mật này rất kĩ càng, ngay cả con gái cũng không cho biết.

Tuy nhiên, thật thất vọng, chuyện không thành công, Nhị phòng lại còn được hưởng lợi vì việc này.

Nếu Nhị phòng tiếp tục ở lại Kinh Triệu, chẳng lẽ cửa hàng trên đường Trường Long và nông trang rộng lớn ở ngoại ô kinh thành, sau này đều không nằm trong tay của bà ta sao?

Vừa nghĩ đến đây, Chu thị lại tức giận đến mức đau cả lồng ngực.

Trước kia, Nhị phòng ở nhà tổ tại Tùng Dương còn đỡ. Có câu “xa thơm gần thối”, lúc đó Chu thị còn cảm thấy người của Nhị phòng tạm được, cũng ra vẻ quan tâm đến Nhị phòng. Thỉnh thoảng bà ta sẽ gợi lại chuyện Diệp An Thế làm mù một mắt của Diệp An Cố, nhằm khích bác chia rẽ Nhị phòng với Tam phòng.

Bao năm qua, quan hệ giữa Nhị phòng và Tam phòng đúng như mong muốn của bà ta, đôi bên bất hòa, đối xử với nhau chỉ hơn người lạ một chút mà thôi.

Nào ngờ Tết năm nay, Nhị phòng lại dẫn nhiều người về như vậy, tuy bà ta không nói ra miệng, nhưng trong lòng vẫn thầm chê trách chuyện này.

Chung quy Nhị phòng nhiều người, chi phí ăn uống lớn khiến cho chi tiêu trong quỹ chung đột nhiên tăng cao, tiền rơi vào túi của bà ta lại càng ít đi.

Nếu chỉ trong một thời gian ngắn thì bà ta còn tạm chấp nhận. Nào ngờ, chuyện lại không chỉ có vậy!

Bà ta không ngờ Nhị phòng không chỉ dẫn nhiều người về Kinh Triệu ăn Tết, mà còn định ở lại Kinh Triệu, không trở lại Tùng Dương nữa.

Ở lại Kinh Triệu lâu dài đã đành, bà ta cũng chẳng ngại thêm một chướng ngại vật. Nhưng bà ta đâu nghĩ đến việc giao những cửa hàng và toàn bộ cả điền trang trong tay cho Diệp An Cố quản lý.

Lão thái gia nói làm vậy là để Diệp An Cố tập trông coi. Nhưng nhìn thái độ của lão thái gia, bà ta biết đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Chưa biết chừng sau này đại đa số cửa hàng và điền trang sẽ được giao cho Nhị thúc, còn Đại phòng chỉ quản lý số ít thôi.

Sao lại có thể như vậy!

Bà ta trông coi việc nhà đã nhiều năm, vẫn luôn quản chặt những cửa hàng và điền trang ở Kinh Triệu, đột nhiên lại bắt phải giao ra, chẳng khác nào bị xẻo mất một miếng thịt.

Vì chuyện phủ Kinh Triệu di dời mà số tiền riêng của bà ta đã thâm hụt đáng kể, không còn mấy dư dả, bây giờ lại giao những cửa hàng và điền trang trong quỹ chung ra, khác gì họa vô đơn chí.

Tất cả những chuyện này chỉ vì Nhị phòng hồi kinh!

Để đảm bảo tương lai sau này, bà ta liền tìm mọi cách gây chuyện ở buổi yến tiệc nhà họ Thẩm, đánh vào điểm yếu yêu thương con cái của Diệp An Cố và Từ thị, hòng đuổi bọn họ ra khỏi Kinh Triệu mà không để lại dấu vết.

Hiện tại thất bại rồi, chỉ có thể tiếp tục nghĩ cách khác.

Nhưng một chốc một lát, bà ta đâu thể nghĩ ra được cách nào? Thời gian không đợi ai cả, sợ rằng lúc tìm được cách thì Diệp An Cố đã đứng vững rồi.

Tất cả là tại Tuy tỷ nhi của Tam phòng!

Là Tuy tỷ nhi làm hỏng chuyện tốt của bà ta!

Con ranh này quả thực là quá chướng mắt, may mà con bé đã đến tuổi cập kê, thời gian ở lại nhà họ Diệp chẳng còn bao lâu.

***

Trong viện Ánh Tú, Đào thị nghe Diệp Tuy kể về chuyện ở yến hội của nhà họ Thẩm xong, liền nói: “Việc này cũng thật quá trùng hợp, may mà chỉ bị kinh sợ chứ không gặp nguy hiểm, cuối cùng lại có kết quả tốt như vậy. Chúng là em con, nên giúp đỡ lẫn nhau, con làm tốt lắm.”

Đào thị thầm thở dài trong lòng, cảm thấy chuyện này có vài chỗ bất thường.

Lấy vẻ ngoài để gây khó dễ trong yến hội dành cho các cô nương khuê phòng, đây rõ ràng là thủ đoạn trong nội trạch.

.

Vì sao hai cô nương nhà họ Hứa - Cung lại gây sự với các cô nương của Nhị phòng? Nhị phòng vừa về Kinh Triệu chưa được bao lâu, về lý mà nói thì họ thậm chí còn chẳng quen biết những nhà này.

Còn cả chiếc váy của Tuy nhi nữa... Sao lại bị rách đúng lúc như vậy?

Đào thị thấy, sự trùng hợp này, từng mắt xích được nối chặt chẽ với nhau, đây không phải là chuyện mà một cô nương trẻ tuổi có thể nghĩ ra. Sẽ không phải là...

Bà nghĩ ngay đến một người, nhưng lập tức lắc đầu, phủ định suy nghĩ trong lòng.

Không đâu, Đại phòng và Nhị phòng có quan hệ rất tốt, Đại tẩu đâu có lý gì lại làm khó các cô nương Nhị phòng?

Huống hồ, sao hai cô nương nhà họ Hứa - Cung lại chịu sự sai bảo của Chu thị được? Nhất định là bà cả nghĩ rồi, thực tình không nên nghĩ xấu người của Đại phòng, không nên, thật sự không nên!

Diệp Tuy không biết suy nghĩ trong lòng mẹ nàng lúc này. Nàng ngoan ngoãn mỉm cười, dựa vào bên người Đào thị kể lại cách cư xử của Diệp Thân ở vườn mai và âm thầm “thêm mắm dặm muối” tạo ấn tượng xấu cho Đại phòng.

Kẻ bất nhân thì cần phải đề phòng, ai biết liệu sau này Đại phòng có làm chuyện gì với Tam phòng hay không?

Đề phòng trước để tránh tai họa, dù sao mẹ nàng cũng nên biết tâm tư của một số người nào đó rất xấu xa.

May mà Tam phòng và Đại phòng xưa nay không thân thiết, mẹ nàng cũng luôn đề phòng Chu thị, không dễ bị Chu thị lừa gạt.

Nàng thầm nghĩ, không biết sau khi Chu thị biết về chuyện ở vườn mai sẽ có phản ứng thế nào nhỉ? Chuyện không như mong muốn, mất công vô ích, chắc hẳn Chu thị đang tức giận lắm? Ôi, tâm trạng kiểu đó chắc chẳng kém Cố Chương là bao.

Chu thị và Cố Chương đều chọn yến hội của nhà họ Thẩm để thực hiện âm mưu và đều thất bại. Chuyện này rốt cuộc là trùng hợp hay là vừa khéo đúng lúc?

Nàng cũng chẳng biết được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status