Uông Xưởng Công

Chương 132 : Chương 132 NƯỚC CỜ HIỂM

Trong viện Tây đường, Diệp Tuy đặt bút xuống, hờ hững hỏi: “Đã truyền tin sang bên kia chưa?”

Bội Thanh khom người, cung kính đáp: “Rồi ạ, thưa cô nương. Bội Ngọc nói, Lục thiếu gia đã nói lại với Đại phu nhân.”

Diệp Tuy gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Bội Thanh ngập ngừng mãi mới dám mở miệng: “Cô nương, làm thế quá mạo hiểm, nô tỳ khẩn cầu cô nương suy nghĩ thật kĩ, mong cô nương tìm cách khác.”

Tuy nàng làm theo những gì Diệp Tuy căn dặn, nhưng nàng vẫn cảm thấy bất an. Cô nương không muốn đến nhà họ Cố, Tam gia và phu nhân chắc chắn sẽ thu xếp chu toàn cho cô nương, bây giờ cô nương làm vậy, lỡ như xảy ra chuyện gì…

Diệp Tuy nghiêng người, lẳng lặng nhìn Bội Thanh, đột nhiên hỏi: “Bội Thanh, em nghĩ chủ nhân của em là kẻ ngu dốt sao?”

Bội Thanh lập tức lắc đầu, đáp: “Cô nương sao có thể là người ngu dốt? Trong thâm tâm của nô tỳ, cô nương là người thông minh nhất.”

Những chuyện trước kia, Bội Thanh đã không còn nhớ rõ. Nhưng những chuyện cô nương làm từ sau sự kiện bị ngã ngựa đều khiến nàng có ấn tượng sâu sắc. Có một số việc ngay cả phu nhân và Tam gia đều không biết, nhưng vì nàng vẫn luôn đi theo cô nương nên biết rất rõ.

Bội Thanh tự nhận mình vụng về, không nhanh nhạy nhưng nàng có thể chắc chắn một điều: Cô nương có năng lực hơn nàng tưởng tượng rất nhiều! Kể cả không hiểu cô nương nghĩ gì, nàng chỉ cần nghe theo là được, bởi vì kết quả cuối cùng luôn tốt.

Đi theo chủ nhân như vậy, Bội Thanh luôn rất an tâm. Thế nhưng lúc này, nàng lại do dự. Bởi vì lần này khác với mọi lần, chuyện này liên quan đến việc chung thân đại sự của cô nương, thật sự sẽ không có vấn đề gì chứ?

“Một khi đã như vậy thì em cứ tin tưởng ta đi. Chuyện này ta có nắm chắc, không sao đâu. Ta chỉ muốn trước khi xuất giá, loại trừ bớt một số lá xấu cành tồi để nhà họ Diệp được yên bình mà thôi.” Diệp Tuy nói với Bội Thanh.

Để Bội Thanh an tâm, nàng nói rất nhẹ nhàng bâng quơ như thể đã nắm hết thảy trong lòng bàn tay.

Tình hình thực tế đương nhiên sẽ có sai lệch, bởi vì đây là một nước cờ mạo hiểm. Dù có chuẩn bị kĩ càng cũng không thể nắm chắc kết quả.

Thông qua Bội Ngọc, nàng gợi ý cho Chu thị về tầm quan trọng của sắc đẹp đối với một cô nương đến tuổi cập kê, nếu dung nhan bị hủy hoại thì chẳng ai muốn lấy cả, nhất là danh gia vọng tộc như nhà họ Cố.

Phu nhân một gia tộc lớn thường xuyên phải xã giao qua lại, người bị hủy hoại dung mạo làm sao có thể chủ trì quản lý công việc của gia tộc được?

Đồng thời, còn nhắc đến chuyện nàng thường đi đến quán trà Diệm Khê ở ngõ Bội Châu vắng vẻ, muốn làm gì thì đó là nơi thích hợp nhất.

Diệp Tuy quá rõ bản tính của Chu thị, bà ta nhất định sẽ ấm ức với việc nhà họ Cố đến hỏi cưới nàng và muốn phá hỏng chuyện này.

Nhờ gợi ý của nàng, Chu thị hẳn sẽ nghĩ ra cách động tay động chân, nhưng đảm bảo cũng chỉ ở mức phá hủy nhan sắc thôi.

Còn trinh tiết, nếu nàng bị người khác làm nhục thì nhà họ Diệp còn thanh danh gì nữa? Trừ phi Chu thị muốn Diệp Thân vĩnh viễn không thể gả đi được thì mới nghĩ đến thủ đoạn đen tối ấy.

Nàng không hẳn là để ngoài tai những lời Bội Thanh vừa nói. Từng này tuổi rồi, bất kể nàng lấy chồng hay xuất gia thì cũng không thể ở lại nhà họ Diệp mãi. Nàng muốn trước khi rời đi phải cảnh cáo Chu thị trước, để bà ta đỡ tác quai tác quái, gây phiền phức cho Tam phòng.

Đương nhiên, mục đích chính của kế hoạch vẫn là để từ chối chuyện cầu thân của Cố Chương.

Cố Chương không giống những tên đàn ông khác, hắn ta không quan tâm dung mạo hay tâm tính của một cô nương, mà chỉ coi trọng việc cô ta có thể đem lại lợi ích gì hay không thôi. Điểm này của Cố Chương có phần giống với ông nội Diệp Cư Tiêu, cả hai đều là kẻ thực dụng, có khác e chỉ là mưu đồ của Cố Chương lớn hơn mà thôi. Nếu như hắn ta đã nhờ người đến cửa cầu thân thì sẽ không dễ dàng từ bỏ, kể cả cha mẹ nàng có từ chối, hắn ta cũng tìm mọi cách để hiện thực hóa nó. Chưa kể, nàng còn có người ông chỉ hận không thể ép nàng thành hôn ngay lập tức.

Trong chuyện này, lời nói của cha nàng không có trọng lượng, để dẹp bỏ chuyện này nàng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

Nghe Diệp Tuy giải thích, nỗi bất an trong lòng Bội Thanh có vơi đi phần nào, nhưng vẫn chẳng thể hoàn toàn yên tâm. Nếu như cô nương chịu thiệt, nàng biết ăn nói sao với Tam gia và phu nhân?

Bội Thanh ngẫm nghĩ trong lòng: Chuyện này có cần nói cho phu nhân và Tam gia biết trước không?

Diệp Tuy thoáng nhìn liền biết Bội Thanh đang nghĩ gì. Tuy cảm thấy ấm áp vì tấm lòng của Bội Thanh, song nàng không thể không nghiêm mặt nói: “Bội Thanh, việc này em không thể nói với bất kì ai! Bằng không e là ta sẽ không thể tiếp tục giữ em bên cạnh nữa.”

Sống hai kiếp người, nàng đã quá đủ kinh nghiệm rồi, không cần một nha hoàn nghi ngờ nàng. Cái nàng cần là một người trung thành, giống như Di Sơ vậy.

Diệp Tuy không khỏi nhớ đến Di Sơ. Di Sơ… bây giờ đang ở đâu? Nàng khẽ thở dài, nói tiếp: “Bội Thanh, ta biết sự lo lắng của em. Việc này em chỉ cần nghe theo ta thôi. Em còn nhớ chuyện cửa hàng trên đường Dương Gia không? Lúc đó em cũng thấy lo lắng, nhưng kết quả thế nào?”

Kết quả thế nào? Đương nhiên là cô nương đã giành thắng lợi, mua được rất nhiều cửa hàng trên đường Dương Gia.

Nhưng, lần này khác lần trước, lần trước may mắn không có nghĩa lần này cô nương sẽ bình an thuận lợi.

Bội Thanh cắn môi không biết nên trả lời thế nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status