Uông Xưởng Công

Chương 133 : Chương 133BỊ TẬP KÍCH

Diệp Tuy liền cười nói, “Bội Thanh, nếu em thật sự vẫn không yên tâm, vậy thì trước hết hãy làm cho tốt những chuyện ta dặn đi đã. Đi tìm Triệu tam nương của tiêu cục Bất Thất, bảo bọn họ chuẩn bị kĩ.”

Nụ cười của Diệp Tuy như hoa xuân nở rộ, dần dần xoa dịu nỗi bất an trong lòng Bội Thanh. Bội Thanh nén nỗi lo âu lại, đi làm việc Diệp Tuy đã giao phó.

Tiêu cục Bất Thất là tiêu cục lớn nhất Kinh Triệu, nhận bảo vệ gần như mọi thứ, tôn chỉ của họ là “Đã nhận bảo vệ thì không bao giờ thất bại”.

Đương nhiên, giá cả cũng đắt hơn nhiều so với những tiêu cục khác.

Trong tay Diệp Tuy không thiếu tiền, nàng tìm đến họ chủ yếu là để đảm bảo an toàn. Tuy nàng để mặc Chu thị ra tay, nhưng cũng không dám coi thường giới hạn cuối cùng của bà ta. Nước cờ này, nàng muốn nắm chắc quyền chủ động, làm tới bước nào, đi tới mức độ nào không phải do Chu thị định đoạt mà là do nàng định đoạt.

Tiêu cục Bất Thất có nữ tiêu sư*, nàng đã chi không ít tiền để thuê toàn bộ nữ tiêu sư đến bảo đảm an toàn, như vậy là phù hợp nhất rồi.

(*) Tiêu sư: Là người nhận áp tải hàng hóa, nhận bảo vệ an toàn cho khách thuê.

Sau khi Bội Thanh rời đi, Diệp Tuy ngẫm đi ngẫm lại toàn bộ kế hoạch, bảo đảm từng khâu đều đã được sắp xếp ổn thỏa, mới đến viện Ánh Tú tìm Đào thị, nói rằng mình đang định đến quán trà Diệm Khê.

Đào thị vừa nghe thì không khỏi lo lắng, nói với nàng: “Tuy nhi, chuyện nhà họ Cố đến cầu thân còn chưa được quyết định, con đừng đi ra ngoài, ngoan ngoãn ở lại trong phủ.”

“Mẹ, ông nội và cha vì chuyện này mà xảy ra tranh cãi, con gái cảm thấy buồn rầu không thôi, muốn đến quán trà cho khuây khỏa. Mẹ cho con đi đi ạ.” Diệp Tuy nài nỉ.

Nói rồi, nàng còn sán lại bên Đào thị làm nũng: “Mẹ, không lâu nữa là đến vụ trà xuân rồi, con phải đến bàn bạc với Lâm chưởng quầy. Nếu việc cưới xin được quyết định, con gái cũng không có thời gian đến quán nữa. Mẹ, xin mẹ, con gái thật sự muốn ra ngoài ạ.”

Đào thị hết cách, biết mình không lay chuyển được ý con gái, đành phải dặn Diệp Tuy hành xử cẩn thận và đồng ý cho nàng ra khỏi phủ.

Diệp Tuy nhàn nhã hưởng thụ trong quán trà Diệp Khê mấy canh giờ như bình thường, thậm chí còn nán lại tới gần đến giờ Dậu mới khoan thai rời khỏi quán.

Rời đi chưa được bao lâu, khi nàng vẫn còn trong khu vực ngõ Bố Châu thì chuyện nàng mong chờ đợi rốt cuộc cũng đến.

Hiện tại đang đầu xuân nên mặt trời xuống núi sớm, mới giờ Dậu mà sắc trời đã mờ tối.

Lúc này đã không còn ai đi lại trong ngõ Bố Châu nữa rồi.

Trong ngõ, cứ phải cách một khoảng rất xa mới có đèn lồng, càng hiện rõ sự vắng vẻ của ngõ nhỏ.

Diệp Tuy dẫn Bội Thanh đi men theo ngõ, tuy chỉ nghe thấy tiếng bước chân của mình và Bội Thanh, nhưng nàng biết trong bóng tối có rất nhiều âm thanh đang ẩn giấu.

Ví dụ như đám người Chu thị thuê, chắc chắc đang mai phục đâu đó; ví dụ như, người của tiêu cục Bất Thất cũng đang âm thầm chờ đợi.

Đúng lúc Diệp Tuy đi qua cây long não trong ngõ Bố Châu, bất thình lình có mấy người từ trên cây nhảy xuống trước mặt nàng.

Rất rõ ràng, những kẻ này muốn nhắm vào nàng.

Diệp Tuy giật mình bởi hành động bất ngờ đó, hơi né tránh theo bản năng, nhưng ngay sau đó đã lập tức bình tĩnh lại. Nàng đoán không sai, đám người Chu thị thuê ẩn nấp trên cây long não.

Bội Thanh lập tức xông lên chắn trước mặt Diệp Duy, che chắn cho nàng. Bội Thanh hết sức cố gắng giữ bình tĩnh, hung tợn nói: “Các ngươi là ai? Dám to gan chặn đường! Mau tránh ra!”

Bội Thanh chưa từng trải qua tình huống thế này bao giờ, tuy cố tỏ ra hung tợn nhưng giọng nói cũng chỉ như tiếng mèo gầm gừ.

Mấy kẻ chặn đường nghe vậy liền phá lên cười chế nhạo.

Diệp Tuy đi ra khỏi phía sau lưng Bội Thanh, sau khi thấy rõ tình hình thì nheo mắt lại.

Kẻ chặn đường là bốn người đàn ông trung niên. Bọn chúng đều để râu quai nón che đi hơn nửa khuôn mặt, quần áo tuy cũ nhưng không rách nát bẩn thỉu.

Nếu là lưu manh bình thường thì sẽ chẳng sạch sẽ như vậy. Có thể thấy, mấy tên này không phải đám lưu manh đầu đường xó chợ. Chu thị kiếm đâu ra những kẻ này?

Chu thị đã rút được kinh nghiệm từ vụ Diệp Hướng Chinh bị lật xe ngựa năm trước. Bà ta thấy đám lưu manh chẳng làm được trò trống gì, lại sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên mới bỏ ra kha khá tiền để thuê những kẻ này.

Nhưng Diệp Tuy cũng đâu vừa, số tiêu sư nàng thuê từ tiêu cục Bất Thất đến còn đông gấp đôi đám người này.

Tình huống trước mắt nhìn thì nguy hiểm nhưng Diệp Tuy lại chẳng mảy may sợ hãi.

Nàng nhìn về phía kẻ cầm đầu. Trên trán hắn có một vết sẹo rất dài trông cực kì đáng sợ.

Hắn đang quan sát nàng từ trên xuống dưới, gương mặt hoàn toàn vô cảm giống như đang quan sát một cái xác chết vậy.

Diệp Tuy đột nhiên đoán ra được mấy kẻ này là ai. Chúng không phải lưu manh, mà là cướp! Và còn là loại trên tay từng nhuốm máu người. Chỉ có bọn giết người cướp của mới có ánh mắt như thế.

Vẻ mặt tên gầy còm bên cạnh gã mặt sẹo có phần thô tục, y cười cợt nói: “Tiểu cô nương, ngại quá, huynh đệ chúng ta đang hơi túng, có người tìm chúng ta muốn để chúng ta dạy bảo nàng một chút. Mong tiểu cô nương phối hợp.”



Dứt lời, y nhìn về ngực Diệp Tuy với ánh mắt dâm đãng.

“Ngươi! Thật to gan, giữa ban ngày ban mặt định làm gì? Mau tránh ra, bằng không ta sẽ kêu to lên đấy!” Bội Thanh lắp bắp nói, nghiêng người che khuất thân hình Diệp Tuy.

Cái tên kia thế mà lại dám dùng ánh mắt sỗ sàng như thế nhìn cô nương nhà mình. Bội Thanh hận không thể xông lên móc mắt y ra.

Nhưng… Bội Thanh chẳng dám làm gì cả.

Nàng ta nắm chặt tay thành nắm đấm, cắn môi, sợ đến mức run rẩy tay chân nhưng vẫn kiên trì che chắn cho Diệp Tuy.

Sắc mặt Bội Thanh trắng bệch, không kiềm chế được mà nhìn về đầu ngõ cách đó không xa.

Tiêu sư của tiêu cục Bất Thất có lẽ đang chờ ở đó, Triệu tam nương đã dẫn người đến chưa?

Người đã đến đủ rồi chứ?

Thế nào rồi, thế nào rồi?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status