Uông Xưởng Công

Chương 134 : Chương 134XƯỞNG CÔNG CỨU MỸ NHÂN

“Nhóc con đúng là không sợ chết, ha ha ha... Ngươi gào to lên, xem liệu có ai đến vào lúc này không.” Một tên thấp lùn khác nói, hoàn toàn không coi sự uy hiếp của Bội Thanh ra gì.

Tên lùn vừa dứt lời, bốn tên cướp liền tản ra tạo thành thế bao vây hai chủ tớ Diệp Tuy.

Thảo nào bọn chúng lại phách lối như vậy, hiện tại ngõ Bố Châu không một bóng người, chỉ có chút ánh nến lay lắt, nào ai biết được nơi này sẽ xảy ra chuyện gì.

Diệp Tuy tin tưởng tuyệt đối tiêu cục Bất Thất. Nàng biết, các tiêu sư đang ẩn nấp gần đây, không có lệnh của nàng, bọn họ sẽ không bứt dây động rừng.

Nàng đi nước cờ hiểm lấy mình ra làm mồi dụ Chu thị cắn câu, nhất định phải thu được kết quả.

Dung mạo có là gì? Chỉ cần có thể từ chối việc cưới Cố Chương, chỉ cần cha mẹ nàng khỏe mạnh bình an, nàng chấp nhận trả bất cứ cái giá nào!

Nàng cố ý hừ lạnh, nhìn mấy tên cướp với vẻ khinh thường, đanh giọng nói: “Các ngươi định rước phiền toái vào thân, nói cho các ngươi biết, ông nội ta là thị lang Lễ Bộ đương triều. Nếu các ngươi đụng vào ta, chắc chắc quan phủ sẽ điều tra! Các ngươi khôn hồn thì ngoan ngoãn cút ra cho ta! Cút ngay!”

Tên mặt sẹo nheo mắt lại, vẻ mặt càng dữ tợn, cười nhạt đáp: “Hay cho một con ranh miệng lưỡi sắc bén! Có điều, đáng tiếc, nếu đã nhận sự ủy thác của người ta thì phải tận lực làm việc, khuôn mặt xinh đẹp của tiểu cô nương đành lưu lại nơi này vậy!”

Dứt lời, hắn liền vung dao lên.

Trong bóng tối, con dao phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo âm u khiến người ta kinh sợ.

Diệp Tuy theo bản năng đẩy Bội Thanh ra, sau đó cắn răng nhắm chặt mắt, bất chấp tất cả giơ má phải ra.

Dung mạo chỉ là bề ngoài, sao có thể so với tính mạng người thân của nàng, có thể bỏ được, có thể bỏ được!

Diệp Tuy nhắm chặt mắt, chờ đợi kết quả vốn đã dự tính sẵn.

Cùng lúc đó, tay trái giơ lên cao của nàng phất xuống, ra tín hiệu cho nhóm tiêu sư để họ xông lên bắt mấy têm này.

Nhưng… quá yên tĩnh, yên tĩnh không một tiếng động, như thể tất cả mọi người đều đã biến mất trong chớp mắt vậy.

Cơn đau đớn bị rạch mặt cũng không truyền đến, Diệp Tuy bỗng cảm thấy vô cùng bất an.

Nàng mở choàng mắt ra, đập vào mắt nàng là một gương mặt đẹp đẽ không gì sánh bằng.

Gương mặt này rất đỗi quen thuộc, nhắm mắt cũng có thể hình dung được, nhất định là làn da trắng như tuyết và nét mặt vô cùng lạnh lùng, phảng phất như có luồng sát khí khiến người ta khiếp sợ.

Không đúng, không đúng, gương mặt ấy hiện giờ không chỉ lạnh lùng như ngày thường mà còn bao phủ cuồng phong bão táp, dường như muốn nuốt trọn tất cả mọi người.

Xưởng công? Sao Uông xưởng công… lại đến đây?

Mấy tên cướp không biết đã nằm liệt dưới đất từ bao giờ, trên người tên gầy gò còn chảy máu ồ ạt, không rõ sống chết ra sao. Còn tên cầm đầu mặt sẹo đang trợn trừng hai mắt, tròng mắt như muốn rơi khỏi hốc mắt, như thể đã chứng kiến thứ gì đó đáng sợ khiến hồn vía y bay sạch.

Y bị điểm huyệt nằm thẳng cẳng trên mặt đất, giữ nguyên vẻ khiếp sợ.

Những tiêu sư của tiêu cục Bất Thất đâu rồi?

Diệp Tuy không khỏi đưa mắt về phía cách đó không xa, thoáng thấy mấy người phụ nữ hiên ngang oai hùng chắp tay với nàng, rồi biến mất trong chớp mắt.

Bội Thanh bị nàng đẩy ra đã đứng dậy, cũng mở to hai mắt nhìn về phía nàng, hiển nhiên là kinh hãi không thốt nên lời.

Diệp Tuy vô thức sờ má phải của mình, vẫn nhẵn mịn, không đau đớn, không có vết thương, không bị làm sao cả.



Nàng quay về phía Uông Ấn, trong lòng hết sức hoang mang, mở miệng: “Đại nhân… Sao ngài lại ở đây? Ngài…”

Nói được nửa, liền sững lại.

Phía sau Uông đốc chủ là mười mấy đề kỵ. Bọn họ đều mặc y phục Minh Xà màu đỏ, đứng thẳng tắp, tay đặt trên đao Thất Tinh bên hông, toàn thân tỏa ra vẻ lạnh lẽo.

Lần đầu tiên nàng thấy nhiều đề kỵ đứng nghiêm trang thế này, cũng là lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc khí thế đáng sợ của đề kỵ, tự nhiên im bặt không nói được gì tiếp nữa.

Chẳng trách Đề Xưởng trong những năm Vĩnh Chiêu lại khiến người ta vừa nghe thấy tên là biến sắc.

Giờ phút này, ánh mắt nhóm đề kỵ đang hướng đến xưởng công của bọn họ.

Còn Uông Ấn lại nhìn chằm chằm vào Diệp Tuy, trong mắt hắn phản chiếu vẻ mặt hoang mang và bóng dáng nàng, chỉ có nàng!

Diệp Tuy không nhịn nổi run lên. Tâm trí mù mờ của nàng dần dần được khôi phục. Đến tận lúc này, nàng mới vỡ lẽ đã xảy ra chuyện gì. Uông đốc chủ đã kịp thời đến ngăn chặn mấy tên cướp kia.

Nàng lắp bắp hỏi lại lần nữa: “Đại nhân… Ngài… Sao ngài lại đến đây?”

Uông Ấn không trả lời, hắn vứt con dao vừa rồi đoạt được từ bọn cướp xuống đất, lấy khăn gấm ra thong thả lau tay, sau đó ra lệnh cho đề kỵ bắt đám mặt sẹo lại.

Vẻ mặt ban nãy của hắn biến mất, vẻ lãnh đạm thường ngày được khôi phục.

Không biết tại sao, nét mặt lãnh đạm bình tĩnh ấy lại khiến Diệp Tuy càng thêm sợ hãi, làm nàng không dám thở mạnh.

Nàng bỗng nhận ra, Uông đốc chủ đang thật sự tức giận. Nàng cảm thấy rất chột dạ, như thể nàng đã làm sai chuyện gì đó.

Uông Ấn phất nhẹ tay, mười mấy đề kỵ phía sau ngay lập tức rút đi sạch sẽ, bốn tên cướp cũng biến mất theo.

Cành lá trên cây long não khẽ lay động, ánh đèn lồng nơi xa tỏa ánh sáng mờ nhạt, ngõ Bố Châu khôi phục lại sự yên lặng trước đó, như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu không phải Uông Đốc chủ đang đứng trước mặt nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status