Uông Xưởng Công

Chương 135 : Chương 135XƯỞNG CÔNG TỨC GIẬN

Uông Ấn thản nhiên nhìn nàng, hỏi: “Còn tiểu cô nương thì sao? Muộn thế này rồi, sao vẫn chưa về nhà?”

Diệp Tuy ngượng ngùng cười, không biết nên phải trả lời thế nào. Uông đốc chủ xuất hiện, kế hoạch tỉ mỉ hòng dụ Chu thị ra tay của nàng bị phá hỏng, ý đồ mượn lý do bị rạch mắt để từ hôn cũng bất thành.

Nàng biết nói gì đây?

Dáng vẻ tiếc nuối của nàng như thể đối với dung mạo mình không hề để bụng. Không biết vì sao, cơn tức giận bị đè nén trong lòng Uông Ấn đột nhiên lại bốc lên.

Cô gái nhỏ, thật liều lĩnh quá thể!

Dám lấy dung mạo của mình ra làm mục tiêu, nếu hắn không đến kịp, nếu người của tiêu cục Bất Thất gặp sơ suất thì biết làm sao?

Thân thể do cha mẹ ban cho, bất luận trong tình huống nào cũng phải yêu quý, sao lại có thể chà đạp bản thân như vậy?

Uông Ấn không thể tưởng tượng được nếu trên mặt nàng có một vết sẹo… thì sẽ thế nào.

Giây phút mạo hiểm khi nãy, hắn thấy rõ nàng đã chủ động đưa mặt ra nghênh đón. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến cô gái nhỏ không tiếc hi sinh dung mạo mình như vậy?

Hắn chỉ mới đi Kinh Giao một chuyến, rời khỏi mấy ngày, cô gái nhỏ đã... thật là... thật là...

Uông Ấn vừa kinh ngạc vừa tức giận, trong lòng còn loáng thoáng lo lắng mà ngay cả chính bản thân cũng không nhận ra. Thế nhưng, thấy dáng vẻ lo sợ bất an của nàng, hắn bèn cố gắng thu sự kinh ngạc và tức giận lại. Nếu không phải thật sự đã hết cách, nàng sẽ không đi nước cờ mạo hiểm này.

Cuối cùng, Uông Ấn nhắm mắt, hờ hững hỏi tiếp: “Tiểu cô nương, tự mình hủy dung mạo là có tính toán gì?”

Giọng Uông đốc chủ lãnh đạm nhưng ngữ khí dịu dàng khiến Diệp Tuy trầm mặc. Lúc này, Bội Thanh đang đứng ở xa, xung quanh lại không có ai, nàng như thể đang đứng giữa đồng không mông quạnh bao la.

Song, nàng không đơn độc một mình, đứng trước mặt nàng là Uông đốc chủ. Không biết vì sao, Diệp Tuy đột nhiên lại muốn dốc bầu tâm sự.

Nàng khẽ liếc nhìn Uông Ấn rồi cúi đầu xuống ngay lập tức, đáp lời: “Đại nhân, tiểu nữ không muốn lấy chồng… Nhà họ Cố đến tận nhà cầu thân, tiểu nữ bức bách quá không không còn cách nào.”

Đúng vậy, chẳng còn cách nào.

Chẳng cách nào vừa trực tiếp vừa hiệu quả như thế này. Không những có thể từ chối nhà họ Cố, mà còn từ chối được cả những lời cầu thân sau này.

Nàng rũ mắt, bả vai hơi rụt lại, lộ ra vẻ yếu ớt chưa từng thấy. Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, bầu không khí quanh Uông Ấn khẽ thay đổi.

Uống Ấn tiến lại gần Diệp Tuy, định xoa đầu nàng, nhưng tay phải vừa giơ lên liền lập tức hạ xuống.

Không được, không được, quá thân mật, không được!

Uông Ấn dừng bước, nheo mắt lại hỏi: “Vậy, Diệp Tam gia thì sao?”

Hắn tưởng rằng Diệp Tam gia là người có bản lĩnh, ai ngờ ngay cả con gái mình ông cũng không thể bảo vệ được, để nàng phải tự mình làm tới nước này.

Diệp Tam gia có biết kế hoạch này không?

Khi nàng yếu đuối cần giúp đỡ, Diệp Tam gia đang ở đâu?

Diệp Tuy từ từ ngẩng đầu lên, ấp úng không nói thành lời. Nàng hiểu ý tứ của Uông đốc chủ. Cha nàng ở đâu? Tại sao không thể bảo vệ cho nàng, để nàng phải khổ sở trù tính một mình như vậy?

Lúc nàng suy tính lên kế hoạch này thật sự chưa từng nghĩ đến việc cha mẹ có thể giúp được gì. Vì sao nàng lại nghĩ như thế?

Những chuyện kiếp trước, kiếp này lần lượt lướt qua đầu nàng.

Đầu tiên là hình ảnh cha mẹ nàng vui mừng gả nàng đến nhà họ Cố, cuối cùng cha mẹ nàng chết thảm, anh trai nàng ngã gãy chân rồi buồn bực thất vọng mà chết oan uổng… Cho dù những chuyện xảy ra trong kiếp trước khác với kiếp này, cho dù nàng vẫn hướng suy nghĩ về một tương lai mới, nhưng dấu ấn cũ vẫn khắc sâu trong tâm trí. Đây… chính là cái dở của việc sống lại chăng?

Nói thẳng ra là, vì chuyện kiếp trước, nàng không tin cha mẹ có năng lực và bản lĩnh bảo vệ nàng. Có lẽ không phải là không tin, mà không muốn cha mẹ bận lòng. Nàng đã trải qua rất nhiều sóng gió, thăng trầm cho nên lòng dạ đã đủ lạnh, mới có thể xử lý chính xác mọi chuyện.

Cha nàng thương yêu nàng, nhưng ông vẫn còn một người cha như Diệp Cư Tiêu áp chế bên trên. Nàng có thể chẳng coi Diệp Cư Tiêu là ông nội, nhưng cha nàng lại không thể không coi Diệp Cư Tiêu là cha. Trên đời này, con cái luôn quấn quýt bên cha mẹ, huống hồ cha nàng đến tuổi này rồi, lại càng coi trọng điều này.

Đối với cha nàng, Diệp Cư Tiêu vừa là cha, lại vừa là trưởng tộc, có sức ảnh hưởng không hề nhỏ.

Hơn nữa, nhà họ Cố ở Nam Bình còn chưa lộ rõ dã tâm nên tất cả mọi người đều nghĩ đây là mối lương duyên tốt, cha mẹ nàng có lẽ cũng vậy. Nếu không vì tình cảnh nhà họ Diệp và những sự kiện kỳ lạ trong triều dạo trước, có lẽ cha mẹ nàng đã không do dự mà đồng ý kết thông gia với họ Cố.

Nàng lấy cớ “Có được quyền thế quá lớn là điều không nên” để thuyết phục cha mình. Nhưng, cái cớ này quá thiếu thuyết phục.

Quan hệ thông gia giữa trọng thần trong triều nhiều như vậy, chẳng lẽ bọn họ không biết, không lo?

Lúc mới sống lại trở về, nàng đã từng thề sẽ trở thành tấm khiên che chắn những xấu xa dơ bẩn bên ngoài thay cho cha mẹ và anh trai, không để họ dính phải những thứ đó làm dơ bẩn tâm hồn. Nếu lần này Uông đốc chủ không tới đúng lúc, nói không chừng kế hoạch của nàng đã thành công.

Dung mạo bị hủy hoại, cha mẹ nàng tất nhiên sẽ thương tâm khổ sở, nhưng còn tốt hơn so với kết cục nhà tan cửa nát.

“Giữa hai cái kết cục, chọn cái ít có hại hơn” chính là như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status