Uông Xưởng Công

Chương 136 : Chương 136XƯỞNG CÔNG CẦU THÂN

Uông Ấn chăm chú quan sát Diệp Tuy, dường như nhìn thấu tất cả những suy nghĩ trong lòng nàng. Hắn khẽ thở dài, nói với nàng: “Tiểu cô nương, nàng phải nhớ nàng chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, không cần phải gồng mình như vậy. Nương tựa vào gia đình vào cha mẹ không phải làm liên lụy hay gì cả.”

Hắn một thân một mình lập nghiệp trong quân ngũ, không cha không mẹ không vợ không con, nhưng hắn có những gia nhân trung thành như Phong bá và Niên bá; những thuộc hạ một lòng một dạ đi theo như Trịnh Thất và Vương Bạch… kì thực họ chẳng khác nào người nhà của hắn. Trước nay hắn chỉ dựa vào chính mình, nhưng lúc cần thiết, họ chắc chắn sẽ ở bên trợ giúp hắn.

Hắn không rõ tại sao một tiểu cô nương chốn khuê các như nàng lại sống đầy đề phòng như vậy, cho dù đối diện với người nhà, cũng không buông lỏng bản thân. Băng đóng ba thước không phải chỉ do cái lạnh một ngày, lý do cô gái nhỏ trở nên như thế này không phải chỉ là chuyện ngày một ngày hai.

Uông Ấn quả thật không hiểu rõ những thủ đoạn bẩn thỉu, hỗn loạn trong hậu viện. Trước đây, hắn không chú ý đặc biệt gì đến nhà họ Diệp, bây giờ vì cô gái nhỏ, hắn không thể không chú ý nữa rồi.

Có điều, hiện tại vẫn chưa phải lúc.

Mà... tại sao nàng lại kiên quyết từ chối lời cầu thân của nhà họ Cố?

Hắn đã từng có duyên gặp mặt công tử Thanh Yến - Cố Chương vài lần. Trong ấn tượng của hắn, Cố Chương là một người vừa thông minh vừa tuấn tú. Lúc tuổi nhỏ đã có chí nguyện to lớn, người như vậy rất hiếm thấy ở Đại An. Khi trưởng thành, cách làm việc và tâm tính còn chín chắn hơn thời niên thiếu rất nhiều.

Đằng sau chuyện kêu gọi ký tên vào bản thỉnh cầu tất nhiên do nhà họ Cố đứng sau, nhưng ít nhiều cũng nhờ vào khả năng thuyết phục và sức ảnh hưởng của Cố Chương. Có thể nói, Đại công tử nhà họ Cố chính là “Đứa con cưng của trời”, là một người cực kì có sức hấp dẫn.

Theo những gì hắn biết, thật sự chẳng có mấy cô nương cưỡng lại được phong thái của công tử Thanh Yến. Cô gái nhỏ đã từng gặp công tử Thanh Yến chưa? Nếu nàng gặp rồi liệu còn khăng khăng từ chối như vậy nữa không?

Uông Ấn hỏi Diệp Tuy: “Tiểu cô nương, nàng biết Đại công tử nhà họ Cố là người như thế nào không?”

Diệp Tuy gật đầu, đương nhiên là nàng biết, thậm chí còn biết rất rõ. Nhưng nàng không giải thích nhiều, chỉ hỏi lại: “Đại nhân, ngài có tin không? Có một số người chỉ cần gặp mặt một lần liền thấy bất đồng. Tiểu nữ từng gặp Cố Chương ở nhà họ Thẩm, cảm thấy chán ghét ngay từ cái nhìn đầu tiên. Bất luận thế nào, tiểu nữ cũng không muốn gả vào nhà họ Cố!”

Uông Ấn nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng khẽ biến đổi. Không biết vì sao, hắn lại cảm thấy loáng thoáng vui sướng trong lòng.

Đối với các cô nương khuê các nói chung, người như Cố Chương rất có sức hấp dẫn. Thế nhưng cô gái nhỏ lại không thấy vậy, thậm chí còn vô cùng chán ghét, điều này quả là kỳ lạ.

Trước đây nàng thuê người điều tra Nhị công tử nhà họ Cố nhằm phá hoại hôn sự giữa hai nhà Cố - Cam. Bây giờ lại chọn cách tự hủy hoại dung mạo để từ hôn Cố Chương. Như thể giữa nhà họ Cố và nhà họ Diệp có hận thù chồng chất. Nếu vậy, sao Đề Xưởng lại không biết gì về chuyện này nhỉ?

Uông Ấn quả tình không nghĩ ra nguyên nhân, thầm nhủ có lẽ những gì nàng vừa nói là sự thực. Đúng là có một số người chỉ cần gặp một lần cũng đủ thấy khác biệt.

Hắn sực nhớ tới cảnh tượng ở trường ngựa Thiên Ân, lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô gái nhỏ. Lúc đó, hắn đã cảm thấy nàng rất can đảm, khi đó chẳng phải cũng là cảm thấy nàng khác biệt với các cô nương bình thường sao?

Cảm xúc giữa người với người, thật ra rất kỳ diệu. Dù là người có quyền thế ngập trời như Uông đốc chủ cũng không thể nắm bắt hay thay đổi sự kỳ diệu này.

Diệp Tuy nói tiếp: “Đại nhân, tiểu nữ không muốn lấy chồng. Nhưng không có cách nào từ chối. Ông nội tiểu nữ hết sức ưng ý nhà họ Cố, chỉ chực đồng ý ngay lập tức. Thời gian quả thực quá cấp bách, hiện tại cách duy nhất có hiệu quả mà ít gây tổn thương nhất chính là tự hủy hoại dung mạo. Tiểu nữ tin, không ai muốn cưới một cô nương có gương mặt xấu xí, công tử Thanh Yến cũng không ngoại lệ.”

Nàng sờ lên mặt mình, nói một cách cực kì nghiêm túc: “So với tính mạng thì dung mạo thật sự chẳng đáng là gì. Đại nhân, ngài nghĩ sao về điều này?”

Không đợi Uông Ấn trả lời, nàng bỗng mỉm cười, không chút băn khoăn bày tỏ: “Nếu như gương mặt này bị hủy hoại rồi mà công tử Thanh Yến vẫn nhất quyết muốn lấy tiểu nữ, tiểu nữ chỉ còn con đường xuất gia thôi.”

Nụ cười của nàng rất trong trẻo và tự nhiên, hoàn toàn không biết những lời mình vừa nói đáng sợ nhường nào.

Đi tu là hạ sách, còn bất đắc dĩ hơn việc phá hủy nhan sắc.

Nàng không muốn xuất gia, bởi lẽ nàng không cam tâm buôn bỏ hồng trần. Nàng còn quá nhiều nỗi bận tâm, rất nhiều nuối tiếc trong kiếp trước chưa được bù đắp. Nàng còn chưa được gặp con trai của chị mình; còn chưa được chăm sóc cho Thái Ninh Đế sau này; còn chưa thấy cha mẹ mình an hưởng tuổi già. Nàng có quá nhiều nỗi vấn vương trong lòng, có quá nhiều thứ không buông xuống được như vậy, làm sao có thể xuất gia?

Uông Ấn cảm thấy vô cùng bất ngờ. Cô gái nhỏ đang độ tuổi đẹp nhất thế này, sao lại nhắc đến việc xuất gia? Xem ra, nàng cực kì bài xích nhà họ Cố. Song, hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao...

“Tiểu cô nương, công tử Thanh Yến tốt như vậy, tại sao nàng lại không muốn gả?” Vừa hỏi xong, bỗng dưng hắn cảm thấy căng thẳng ở trong lòng. Nàng sẽ trả lời thế nào đây?

“Dù hắn ta có dung mạo như Phan An, thâm tình như Tống Ngọc, tài giỏi như Tử Kiến, giàu có như Thạch Sùng*, ta cũng... dứt khoát không gả!” Diệp Tuy trả lời với giọng điệu dứt khoát mạnh mẽ.

(*) Phan An được coi là đại mỹ nam thời cổ đại Trung Hoa, người ta thường dùng “đẹp như Phan An” để tả vẻ đẹp của người đàn ông, tương truyền khi xưa mỗi khi Phan An ra đường, tất cả mọi người xung quanh đều ngoái lại nhìn, các cô nương còn ném đầy hoa quả lên xe để biểu lộ tình cảm, đến khi Phan An về đến nhà, xe đã chất đầy hoa quả chín. Tống Ngọc là một mỹ nam có tài ăn nói, không ham tửu sắc. Tử Kiến - hay còn được gọi là Tào Thực - con trai của Tào Tháo, là một người vô cùng tài giỏi. Thạch Sùng là quan nhà Tây Tấn trong lịch sử Trung Quốc, nổi tiếng là nhân vật xa hoa giàu có đương thời, trong tay ông, lầu các nguy nga, giăng toàn gấm vóc, đồ trân quý nhiều không kể hết, tài sản to lớn, được xem là bậc nhất thiên hạ khi đó.

Đôi đồng tử của nàng sáng rực, làm lu mờ ánh sáng xung quanh.

Gương mặt xinh đẹp có chút yếu đuối, lại xen lẫn vẻ kiên định, có sức cuốn hút kỳ lạ, khiến Uông Ấn thoáng xao động.

Trầm lặng hồi lâu, khóe môi Uông Ấn khẽ nhếch lên, mở miệng nói: “Vậy, nàng gả cho ta đi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status