Uông Xưởng Công

Chương 137 : Chương 137GẢ CHO TA

Diệp Tuy ngây ra, sự kinh sợ trong lòng không tài nào che giấu nổi.

Nàng ngàn vạn lần không thể ngờ Uông đốc chủ lại nói như vậy, tai nàng có vấn đề sao?

Gả cho ta đi? Uông đốc chủ đang cầu hôn nàng sao?

Câu nói này như tiếng sấm vang lên trong lòng Diệp Tuy, nhất thời nàng không biết phản ứng thế nào. Nàng mở to hai mắt nhìn Uông đốc chủ - Con người có dung mạo tuấn mỹ, quyền thế ngập trời, bụng dạ thâm độc nhưng bên trong sâu thẳm lại ẩn chứa sự lương thiện.

Thế nhưng, thế nhưng... hắn là xưởng công của Đề Xưởng, là thủ lĩnh nội thị, là... là đại hoạn quan đệ nhất triều Đại An!

Không phải nàng chưa từng nghe thấy chuyện hoạn quan lấy vợ. Có điều, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra với Uông đốc chủ. Cho đến tận bây giờ, phủ đệ nhà họ Uông còn chẳng có lấy một nữ tỳ.

Nghe nói, từng có một trọng thần tặng rất nhiều mỹ nữ tuyệt sắc cho phủ nhà họ Uông, muốn thỏa mãn những “đam mê” không muốn cho người ta biết nào đó của Uông đốc chủ, nhưng những mỹ nữ tuyệt sắc kia đã bị Uông Ấn trả lại ngay lập tức. Chuyện ấy đã trở thành chuyện cười lúc bấy giờ.

Còn có người không nản lòng, tặng cho Uông phủ rất nhiều tiểu quan*. Sau đó những tiểu quan này đều bị sung vào Đề Xưởng rèn luyện, cuối cùng còn có người trở thành đề kỵ, khiến tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc.

(*) Tiểu quan: là từ để người xưa gọi kỹ nam.

Uông đốc chủ là hoạn quan, nắm trong tay quyền sinh sát, tất nhiên sẽ khiến người xung quanh kiêng dè và tính kế hòng bám víu vào hắn.

Nhưng bao nhiêu năm qua, chưa một ai thành công. Dần dà, tất cả đều biết, Uông đốc chủ không thích nữ sắc cũng chẳng đam mê nam sắc, chẳng có bất cứ chỗ nào để có thể bày mưu tính kế lợi dụng được.

Uông đốc chủ là hoạn quan, chỉ thế mà thôi.

Uông đốc chủ sao có thể lấy vợ?

Sao Uông đốc chủ lại nói “Gả cho ta đi” với nàng?

Diệp Tuy ngây người nhìn Uông đốc chủ, vẻ mặt hắn lạnh băng như thể vừa rồi chỉ là lời nói vô thưởng vô phạt. Hắn đang nói đùa sao?

Nhưng mà xưởng công Đề Xưởng không nói đùa bao giờ cả. Nàng không biết, sau vẻ mặt lãnh đạm đó, nội tâm Uông Ấn sắp không khống chế nổi.

Vì một thoáng xao động, hắn mới buột miệng nói ra câu mà đến bản thân hắn cũng giật mình, hiện tại chỉ có thể dùng nét mặt thờ ơ để cố che giấu nỗi sửng sốt ấy. Hắn vốn không có ý nghĩ gì xấu với cô gái nhỏ.

Đầu óc hắn hiện tại rối bời, người trước nay luôn tỉnh táo khi nói chuyện như Uông Ấn, hiện giờ thật sự thấy lúng túng.

Hai người nhìn nhau, sau một hồi im lặng, Diệp Tuy mở miệng trước: “Đại nhân, vì sao… lại muốn lấy tiểu nữ?”

Nghe Diệp Tuy hỏi, Uông Ấn - lòng đang rối như tơ vò tức thì bình tĩnh lại, thản nhiên đáp: “Tiểu cô nương, nàng không muốn gả đến nhà họ Cố thì gả cho bổn tọa đi. Khó khăn tự khắc sẽ được giải quyết.”

Có lẽ sự kiên nghị và yếu đuối của cô gái nhỏ đã khiến hắn rung động, cũng có thể là vì sự yên tĩnh của ngõ Bố Châu khiến người ta buông lỏng phòng bị, cũng có thể là sự kinh ngạc và tức giận trước đó của hắn chưa nguôi hẳn...

Tóm lại, hắn cứ thế nói thẳng suy nghĩ trong lòng mình.

Không sai, câu nói đó là tiếng lòng của hắn, không hề che đậy.

Hắn nhìn gương mặt diễm lệ dưới ánh sáng lờ mờ, không thể tưởng tượng nổi nếu trên gương mặt này có bất cứ vết sẹo nào…

Hắn sợ sau khi trở về, nàng lại lặp lại kế hoạch này lần nữa, cứ nghĩ đến đó, lòng hắn lại dâng lên sát khí.

Nếu nàng đã hết cách, vậy thì để hắn nghĩ cách. Nàng không thể dựa vào cha mẹ và anh trai nàng, nhưng... còn có thể dựa vào hắn.

Uông Ấn ngẫm nghĩ một lát rồi nghiêm mặt nói: “Tiểu cô nương, bổn tọa nghiêm túc, bổn tọa sẽ bảo vệ nàng.”



Lời nói chân thành này nhóm lên trong lòng Diệp Tuy một ngọn lửa ấm áp giữa ngày xuân lạnh giá. Nàng nhìn thấy bóng dáng của mình trong đôi mắt của Uông Ấn, ánh mắt trong trẻo của hắn khiến nàng đột nhiên ý thức được một điều: Uông đốc chủ không nói đùa, hắn đang rất nghiêm túc.

Sự nghiêm túc của Uông đốc chủ khiến nàng cảm kích khôn xiết. Uông đốc chủ là nhân vật thế nào? Nàng phát hiện sự hiểu biết của mình về Uông đốc chủ trong cả kiếp trước và kiếp này cộng lại hóa ra lại ít ỏi đến vậy, thật hết sức nông cạn.

Nàng tin tưởng hắn lấy nàng là vì giúp nàng giải quyết tình thế khó khăn trước mắt và bảo vệ nàng. Hắn là hoạn quan, không ham muốn cơ thể của nàng, cũng chẳng ham muốn tình cảm của nàng.

Diệp Tuy đột nhiên cảm thấy hốc mắt cay cay.

Cứ ngỡ sẽ mãi mãi phải tự lực cánh sinh, nhưng lúc này, Uông đốc chủ lại dùng hành động thực tế để nói với nàng rằng, nàng có thể dựa vào hắn.

Nàng không dám dựa, cũng không thể dựa. Uông đốc chủ có địa vị cực cao, nhấc chân cũng đủ để khiến triều đình chấn động. Người như Uông đốc chủ, có thể lấy vợ sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status