Uông Xưởng Công

Chương 138 : Chương 138TÂM Ý

Uông đốc chủ cưới nàng chẳng khác nào sẽ liên hệ bền chặt với nhà họ Diệp.

Như vậy thì sự thanh liêm của hắn, sự đơn độc và lòng trung thành của hắn sẽ có khe hở. Hoàng thượng sẽ bắt đầu nghi ngờ hắn, quần thần sẽ có cơ sở phỉ báng và giẫm đạp hắn, tất cả những quyền lực mà Uông đốc chủ nắm trong tay cũng trở thành bùa chú đòi mạng hắn.

Uông đốc chủ vốn là tâm phúc của hoàng thượng, cuối cùng lại biến thành tai họa trong lòng hoàng thượng. Người như Uông đốc chủ, sao không biết hậu quả liên đới này? Nhưng hắn vẫn nói muốn lấy nàng, hết lần này đến lần khác nói rằng có thể bảo vệ nàng. Phần tình cảm nồng hậu này, nàng nhận lấy thì hổ thẹn, sao có thể vì giải quyết khó khăn nhất thời của mình mà đẩy Uông đốc chủ vào cảnh nguy nan được?

Mắt nàng rung rưng, cổ họng như có gì đó tắc nghẹn, nàng không dám đồng ý.

Diệp Tuy đang định lắc đầu từ chối thì nghe Uông đốc chủ nói: “Không sao, bổn tọa từ trước đến nay không biết sợ là gì, nàng cứ trả lời theo suy nghĩ trong lòng là được.”

Thông qua sự biến hóa vẻ mặt của nàng, hắn biết cô gái nhỏ đang đấu tranh tư tưởng, nhưng nàng cả nghĩ rồi, cho dù hắn có chịu đủ kiểu áp lực trong triều cũng chưa từng sợ tâm của đế vương và ý của quần thần, càng không cần nàng phải suy nghĩ cho hắn. Điều hắn muốn trông thấy là, chỉ cần nàng trả lời theo ý muốn của bản thân.

Diệp Tuy nhìn Uông Ấn, bỗng nhớ đến vận mệnh của Uông đốc chủ trong kiếp trước. Uông đốc chủ chết sau khi nhà họ Diệp diệt vong được một năm. Ba năm sau... Không, hiện tại nên nói là hai năm sau, hắn lìa đời khi bị phục kích ở Tây Nhạn, nghe nói bị vạn tiễn xuyên tim, tình cảnh lúc đó không biết khốc liệt đến cỡ nào.

Uông đốc chủ mất mạng, Đề Xưởng như rắn mất đầu, đề kỵ kẻ chết, người bị thương, cuối cùng bị Nghi Loan Vệ thay thế, dần dần biến trở thành quá khứ.

Thời gian có thể chôn vùi hết thảy, lịch sử không phải lúc nào cũng được ghi nhớ, cho nên lúc nàng vừa sống lại còn không nhớ ra được sự đáng sợ và uy nghiêm của Đề Xưởng. Nếu như không phải nhìn thấy Uông đốc chủ đúng lúc đó...

Phải, ngay thời điểm sống lại nàng đã nhìn thấy hắn.

Diệp Tuy biết rõ vì sao Uông đốc chủ quyền lực khuynh đảo lại trúng phục kích mà chết, chỉ một câu đơn giản đó là: Công cao chấn chủ (bề tôi có công lao lấn át chủ nhân).

Thế lực của Đề Xưởng và quyền lực của Uông đốc chủ quá lớn, lớn đến nỗi khiến hoàng thượng cảm thấy bị đe dọa. Vì thế, Uông Ấn không thể không chết, giống như Khúc Công Độ, không thể không rời xa triều đình.

Nhật nhật tân, cẩu nhật tân, hựu nhật tân*, thế cục triều đình và chính sự chính là như vậy. E rằng quyền lực của Uông đốc chủ lớn mạnh thế nào cũng không thể thoát khỏi quy luật này.

(*) Đây là câu nói trong chương 3 của Lễ Ký, có nghĩa là: Nếu muốn ngày hôm nay đổi mới thì ngày ngày đều phải luôn đổi mới, lại tiếp tục đổi mới nữa. Đây cũng là đạo lý trị quốc, nếu bậc đế vương cảm thấy hài lòng, thỏa mãn với những gì đã đạt được thì đất nước ấy nhất định sẽ bị trì trệ, chậm tiến. Giống như thế cục triều đình và vị vua trên đây, giống như xưởng công và nhà họ Khúc, đã từng là trụ cột triều đình, uy danh hiển hách, thế nhưng theo dòng chảy, sẽ luôn đối mặt với nguy cơ bị thay đổi và đào thải.

Nếu nàng đồng ý với Uông đốc chủ, nghĩa là nàng sẽ dấn thân vào vận mệnh ắt sẽ thất bại của hắn, hay là nàng sẽ thay đổi vận mệnh sau này của hắn?

Bấy giờ, trong ngõ Bố Châu yên tĩnh, cây long nhãn tỏa mùi thơm thoang thoảng như thể rất nhiều thứ tốt đẹp đang âm thầm nảy sinh.

Khoảnh khắc này, Diệp Tuy như quên đi tất cả những tính toán được mất, cũng quên đi thù hận trong kiếp trước, nghe lời Uông đốc chủ thuận theo tâm ý của mình.

Nàng nhìn gương mặt tuấn tú không gì sánh bằng kia, đáp: “Vâng.”

Nàng vừa dứt lời, đôi đồng tử của Uông Ấn sáng bừng lên, gương mặt tuấn tú càng thêm mê hoặc lòng người, khiến Diệp Tuy thất thần.

Đột nhiên có hai tiếng “vù vù” vang lên rõ mồn một trong ngõ Bố Châu yên tĩnh.

Vương Bạch và Trịnh Thất đang ẩn nấp trong bóng tối không kìm nổi mà lộ diện, dọa hai chủ tớ Diệp Tuy sợ chết khiếp.

Trên thực tế, Vương Bạch và Trịnh Thất mới là người bị dọa.

Họ không màng đến việc che giấu hành tung, sửng sốt nhìn xưởng công, rồi lại nhìn Diệp cô nương, cảm thấy choáng đầu hoa mắt. Vừa rồi xưởng công cầu hôn Diệp cô nương, và Diệp cô nương đồng ý rồi?



Nói vậy, Uông phủ và xưởng công sắp đón nhận một niềm vui cực kì lớn?

Họ rất muốn chạy ngay về báo tin cho Phong bá và đám người Ngô Bất Hành tin tốt lành này!

Không được, họ phải theo sát xưởng công, giờ xưởng công vẫn đang ở trong ngõ Bố Châu, Diệp cô nương cũng vẫn đang ở đây...

Trịnh Thất và Vương Bạch nhận ra bọn họ đã phá hoại sự yên tĩnh của nơi này. Trời ạ! Có lẽ nào cũng phá hỏng tâm tình tốt của xưởng công không?

“Vèo”, “Vèo” hai tiếng, Trịnh Thất và Vương Bạch nháy mắt biến mất hút như thể chưa từng xuất hiện.

Thế nhưng, Diệp Tuy đã tận mắt thấy sự xuất hiện của họ rồi, đây chắc là ám vệ bên cạnh Uông đốc chủ?

Việc hai người họ phấn khích đến mức sơ hở lộ tướng mạo sẽ không gây ra vấn đề gì chứ?

Theo những gì nàng biết, ám vệ đều đã phải trải qua tôi luyện cực khổ, tuyệt đối không dễ dàng lộ mặt.

Trước kia, để có thể bắt giết được hết những ám vệ bên cạnh Cố Chương, nàng đã tốn không ít công sức. Hai ám vệ của Uông đốc chủ, hình như... đã quá tùy tiện rồi chăng?

Nàng đâu biết, đối với Vương Bạch và Trịnh Thất, chuyện xưởng công cầu thân còn chấn động hơn cả bị dao kề ngang cổ, khó lòng giữ nổi bình tĩnh.

Vẻ mặt “Sao ám vệ lại như vậy” của Diệp Tuy làm Uông Ấn cảm thấy cực kì thú vị, chẳng buồn nói đỡ cho Vương Bạch và Trịnh Thất.

Cũng không sao cả, nếu cô gái nhỏ lấy hắn, kiểu gì cũng sẽ nhận ra được bên cạnh hắn có hai người đó.

Gả cho hắn... nghĩ đến đây, trong lòng Uông Ấn không khỏi có chút khác lạ. Sự vui vẻ bị Vương Bạch và Trịnh Thất phá ngang khi nãy lại ùa về.

Nàng đã nói “Vâng”, nàng đã nói “Vâng”, đây thực sự là tiếng lòng của nàng sao? Thật mãn nguyện khó tả.

Diệp Tuy cảm thấy hết sức ngượng ngùng, dũng khí thẳng thắn ban nãy dường như đã biến đi hết.

Vành mắt nàng ươn ướt, không dám nhìn thẳng Uông đốc chủ.

Giống như trải qua một giấc mộng, nàng hoàn toàn không muốn tỉnh lại. Nhưng, Bội Thanh sắp hóa đá cách đó không xa đã nhắc nhở nàng tất cả không phải mơ.

“Đại nhân, tiểu nữ...” Diệp Tuy không nhịn nổi liền cất tiếng, chỉ là không có gì để nói cả.

Thật ra, trong lòng nàng lúc này ngổn ngang đủ loại cảm xúc, có quá nhiều thứ để nói, nhưng lại cảm thấy không cần nói bất cứ điều gì.

Đại nhân... hiểu mà đúng không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status