Uông Xưởng Công

Chương 139 : Chương 139TỚI KỊP

Uông Ấn bước tới gần nàng thêm một bước, hơi ấm quanh thân hắn dường như bao trùm lấy nàng, khiến nàng thấy hồi hộp, ngay cả hít thở cũng khó khăn.

Một lần nữa nàng ý thức được rằng, Uông đốc chủ rất cao, vai rất rộng, hoàn toàn khác với những hoạn quan nội thị mà nàng từng thấy. Có lẽ đây là thành quả của nhiều năm tập luyện trong Đề Xưởng chăng?

Uông Ấn phát hiện cô gái nhỏ đang ngẩn người nhìn bả vai mình. Nàng đang nghĩ gì vậy?

Lúc này, hắn không có thời gian đi sâu nghiên cứu, chỉ thoáng nhìn sắc trời rồi nhắc nhở: “Cô gái nhỏ, trời đã tối rồi, mau chóng về phủ thôi. Đừng sợ, tất cả đã có ta.”

Bởi vì mấy tên cướp chặn đường mà lãng phí không ít thời gian, tuy hắn rất muốn cùng nàng thưởng trà Diệm Khê, nhưng đã đến giờ nàng phải về nhà.

Có lẽ còn có một trận chiến ác liệt nữa mà nàng cần phải đối mặt sau khi về...

“Ôi...” Diệp Tuy thấp giọng kêu lên một tiếng, kinh ngạc nhận ra trời đã gần tối. Chết rồi, nàng chậm trễ hơn so với dự liệu một canh giờ, cha mẹ chắc hẳn đang lo lắng lắm.

Đúng rồi, còn cả mấy tên cướp kia nữa! Bọn chúng bị đề kỵ dẫn đi rồi, nàng ứng phó thế nào bây giờ?

Đáp lại ánh mắt hỏi dò của nàng, Uông Ấn gật nhẹ, trả lời: “Bổn tọa sẽ giao trả những tên đó lại cho nàng sau, cứ về nhà trước đi.”

Nghe vậy, Diệp Tuy liền hiểu mấy tên cướp này vẫn còn chút hữu dụng với hắn. Nàng không hỏi kĩ nữa, đành gác kế hoạch của mình lại sau này tính tiếp vậy.

Đốc chủ nói sẽ trả người lại sau, vậy thì nàng sẽ đợi xem hắn trả mấy kẻ đó lại như thế nào.

Trước khi rời đi, nàng hỏi nốt nghi vấn cuối cùng trong đầu: “Đại nhân, sao ngài tới đúng lúc vậy?”

Ngõ Bố Châu bốn bề vắng lặng, đốc chủ còn dẫn theo nhiều đề kỵ như vậy, là do trùng hợp hay do nguyên nhân gì khác?

“...”

Uông Ấn im lặng, không nhắc đến chuyện mình đã hoảng loạn thế nào sau khi nghe tiêu cục Bất Thất bẩm cáo.

Lúc đó, hắn không kịp nghĩ nhiều, mà lập tức chọn mười mấy đề kỵ phi đến ngõ Bố Châu.

May là đến kịp.

Cuối cùng Uông Ấn chỉ đáp qua loa: “Cô gái nhỏ, tiêu cục Bất Thất thuộc sự quản lý của Đề Xưởng, nàng không biết điều này sao?”

Lần này đến lượt Diệp Tuy im lặng. Nàng vốn chưa từng nghe nói điều này. Thêm nữa, sao Uông đốc chủ có thể nói thẳng nội tình ra như vậy chứ?

***

Về đêm, Uông Ấn nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được.

Trong đầu hắn lặp đi lặp lại cảnh tượng trong ngõ Bố Châu tối nay, nhớ đến chữ “vâng” mà cô gái nhỏ đã nói, cảm thấy trái tim rộn ràng, không tài nào bình thường lại được.

Có thể khẳng định rằng, trong cảm xúc rộn ràng lạ lẫm ấy còn có cả niềm vui sướng xen lẫn sự phấn khởi.

Cô gái nhỏ đã đồng ý lấy hắn, hắn thật sự cảm thấy hạnh phúc không nói nên lời.

Nhìn biểu hiện của Uông Ấn, Phong bá không nén nổi nụ cười, trong đôi mắt mờ đầy ắp niềm vui: “Chủ tử, hôm nay lão nô rất vui. Có cô nương nhà họ Diệp bầu bạn bên cạnh chủ tử, đây quả thực là chuyện quá tốt, quá tốt!”

Nghe được tin chủ tử cầu thân Diệp Tuy từ miệng Vương Bạch và Triệu Thất, Phong bá mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, vui đến nỗi khoa tay múa chân, sau đó hớn ha hớn hở chạy đến đại lao Đề Xưởng, chia sẻ tin tức với Niên bá.

Hai người bạn già cũng nhân dịp chia sẻ tin vui này, mua rượu ngon của lầu Vạn Ánh và đậu rang của phường Tây Thi để thưởng thức, cảm thấy quá đỗi sảng khoái.

Trên đường quay về phủ, Phong bá không ngừng suy nghĩ xem nên điều chỉnh hoa tươi trong phủ như thế nào cho phù hợp với sở thích của Diệp cô nương.

Hơn nữa, còn phải sắp xếp lại sổ sách trong phủ, để giao cho tân phu nhân sắp đến nữa...

Lần đó, lúc trông thấy Diệp cô nương bên ngoài phủ nhà họ Cam, ông đã phát hiện ra chủ tử nhà mình đối xử có phần khác thường với Diệp cô nương, không ngờ nay chủ tử nhà mình đã cầu hôn nàng ấy rồi.

Phong bá xúc động muốn rơi nước mắt, trong lòng chủ tử nghĩ thế nào? Sao đột nhiên lại có quyết định này?

Uông Ấn không cách nào thỏa mãn lòng hiếu kì sục sôi của Phong bá. Thực ra ngay cả chính hắn cũng thấy mù mờ về chuyện này. Hắn chưa từng nghĩ đến việc cần có một cô nương để bầu bạn. Nhưng giờ ngẫm lại, nếu như được cùng cô gái nhỏ thưởng thức trà Diệm Khê cả đời, đó sẽ là điều tuyệt đẹp trên thế gian này.

Nhưng tâm trạng của hắn vui vẻ không bao lâu liền chùng xuống. Hắn suýt quên mất chuyện mình là hoạn quan!

Cô gái nhỏ vì từ chối việc cưới xin với nhà họ Cố mà đồng ý lấy hắn, nhưng rồi nàng sẽ trưởng thành, sau này nàng sẽ nghĩ thế nào, liệu nàng có hối hận không? Hắn nên làm sao đây?

Chuyện của sau này để sau này hẵng nói. Hiện giờ hắn không muốn nghĩ đến những chuyện đó. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Uông đốc chủ có ý trốn tránh.

***

Tam phòng nhà họ Diệp lúc này cũng không yên ổn.

Đúng như Diệp Tuy dự liệu, khi nàng về tới phủ, mẹ nàng sớm đã đứng chờ ở trước cửa thùy hoa.

Buổi sáng sau khi Diệp Tuy ra khỏi nhà, Đào thị luôn cảm thấy lòng dạ bồn chồn, xử lý những việc cỏn con trong nhà cũng mắc sai lầm, phải chăng là bởi chuyện cưới xin của con gái mình mà tâm trạng bà không yên.

Sau đó, trời đã muộn mà con gái vẫn còn chưa về, bà bắt đầu cảm thấy nóng ruột, vội sai người đến quán trà Diệm Khê, còn bản thân đứng ngay tại cửa thùy hoa để đợi.

Diệp Tuy kể lại chuyện gặp phải bọn cướp, Đào thị sợ khiếp hồn khiếp vía, không ngừng hỏi con gái: “Tuy nhi, con có sao không? Sao lại gặp phải cướp chứ? Lũ kẻ cướp trời đánh này!”

Bà quan sát tỉ mỉ con gái mình, nhận thấy trang phục của nàng vẫn chỉnh tề, quần áo trên người vẫn là bộ đã mặc ban sáng, bấy giờ mới yên lòng. Bà hối hận vì đã mềm lòng, dễ dàng đồng ý cho con gái mình ra khỏi phủ. Ai ngờ Tuy nhi lại bị bọn cướp chặn đường. May mắn không xảy ra chuyện gì, nếu Tuy nhi có mệnh hệ nào, e là bà sẽ đập đầu vào cột mất thôi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status