Uông Xưởng Công

Chương 140 : Chương 140ĐÁNG HẬN

“Xin mẹ yên tâm, con gái vẫn ổn. Tuy bị kẻ xấu chặn đường, nhưng may mắn con gặp được quý nhân, vì vậy mới bình an vô sự.” Diệp Tuy cười nói, trấn an Đào thị.

Giọng nói nhẹ nhàng và gương mặt tươi cười của nàng xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng Đào thị, khiến bà dần dần bình tĩnh lại.

Quý nhân? Tuy nhi đã gặp được quý nhân nào đây?

Diệp Tuy ổn định tinh thần, kể lại: “Mẹ, con gái được đốc chủ Đề Xưởng cứu ạ. Uông đốc chủ đúng lúc đi ngang qua ngõ Bố Châu nên đã cứu con, mấy tên cướp kia cũng bị đề kỵ giải đi rồi.”

Đào thị nghe vậy không nhịn nổi mà hít vào một hơi.

Uông đốc chủ của Đề Xưởng?

Nếu đúng như Diệp Tuy nói thì Uông đốc chủ quả là quý nhân của con bé rồi. Mấy tên cướp kia gặp phải Đề Xưởng đúng là gặp phải đường chết.

Vừa nghĩ đến Uống đốc chủ, Đào thị bất giác cảm thấy sợ hãi, sắc mặt hơi thay đổi. Nhưng nỗi sợ thoáng chốc qua đi, trong lòng chỉ còn lại sự cảm kích. Ơn cứu mạng không gì có thể báo đáp được, bà phải làm sao để cảm tạ Uông đốc chủ đây? Nói chính xác hơn là, đến gặp mặt còn không được, nói gì đến nói lời tạ ơn.

Diệp An Thế cũng biết chuyện Diệp Tuy gặp cướp, khi nghe con gái kể lại, tim ông cũng lên xuống liên hồi. Cho đến khi nghe đến đoạn Uông đốc chủ xuất hiện kịp thời, đoạt lấy con dao, tim ông mới ổn định lại.

Thật may có Uông đốc chủ đi ngang qua, nếu không Tuy nhi của ông...

Lúc này, Diệp An Thế chẳng quan tâm đến việc Uông đốc chủ là người khiến cho ai nấy nghe tên cũng biến sắc, cho dù thế nào, hắn vẫn là ân nhân của Tam phòng nhà họ Diệp bọn họ. May mà có hắn, Tuy nhi mới bình an vô sự!

Sự xuất hiện của mấy tên cướp này quả thật quá kỳ quặc, rõ ràng là chúng nhắm đến Diệp Tuy.

Thủ đoạn ác độc như vậy, là muốn hủy hoại dung mạo của Tuy nhi?

Tuy nhi chỉ là một cô nương khuê các, chưa từng gây thù chuốc oán với ai, ai lại có thể thù hận đến mức phải thuê kẻ cướp đến hủy hoại gương mặt của con bé mới cam lòng chứ?

Dung mạo có ý nghĩa như thế nào với một cô nương? Thủ đoạn này thật quá độc ác!

“Tuy nhi, mấy tên cướp kia đã bị bắt lại hết chưa? Phải điều tra thật kĩ, xem rốt cuộc là kẻ nào muốn làm hại con gái của cha?” Diệp An Thế gằn giọng nói. Nếu mấy tên cướp kia mà ở trước mặt ông, ông nhất định sẽ xé nát chúng ra.

Sau khi biết bọn chúng đã bị đề kỵ giải đi, Diệp An Thế liền trầm mặc. Vì đã từng chịu phạt trong đại lao Đề Xưởng nên ông hiểu rằng bản thân chỉ có thể hi vọng chúng vẫn có thể giữ lại được chút hơi thở, trả lời ông cuối cùng là ai muốn hại con gái ông.

Sắc mặt Diệp An Thế dần kém đi, chuyện này nhắm vào cái gì cũng quá rõ ràng...

Nhà họ Cố vừa đến nhà họ Diệp cầu thân, liền có kẻ độc ác muốn hủy hoại dung mạo của con gái ông. Xem ra, có kẻ không muốn con gái ông hứa hôn với nhà họ Cố. Hoặc không muốn nhìn thấy nhà họ Cố và nhà họ Diệp thành thông gia? Ông nhất định phải bắt được kẻ đứng sau chuyện này, người đó là ai? Sao lại độc ác nhắm vào Diệp Tuy?

Diệp An Thế thầm lọc ra những người có khả năng trong đầu, càng lúc càng thêm hoang mang.

***

Trong viện Lan Đình, Chu thị nắm chặt tay, lớn giọng quát hỏi Tùng ma ma: “Bà nói cái gì? Tuy tỷ nhi bình an trở về, không xảy ra bất cứ chuyện gì?”

Tùng ma ma co rụt người lại, đáp: “Bẩm phu nhân, đúng như vậy ạ. Nô tỳ nghe nói... đúng lúc ấy có người đi qua ngõ Bố Châu cứu được Lục cô nương.”

“Con ranh kia sao lại tốt số thế! Sao trùng hợp như thế được? Không phải ngõ Bố Châu rất vắng vẻ sao? Ai cứu nó?” Chu thị hung dữ hỏi.

Tùng ma ma vẫn chưa nghe ngóng được người đã cứu Diệp Tuy là ai, bởi vì vừa thấy nàng trở về, bà ta đã vội vàng đi bẩm báo lại với Chu thị.

Sắc mặt Chu thị sầm lại, tròng mắt đảo liên hồi, hạ thấp giọng, hỏi khẽ: “Có tin gì của mấy tên cướp kia không?”

Mấy tên cướp đó chẳng làm được trò trống gì cả! Chẳng phải đã từng giết người sao? Sao ngay đến một con nhãi ranh mà cũng không làm gì được? Làm việc kiểu gì vậy?

Sắc mặt Tùng ma ma trắng bệch, lắp ba lắp bắp đáp: “Phu nhân... bọn chúng biến mất rồi, thậm chí… khoản tiền cuối cũng không đến lấy.”

Lần này, Chu thị không ngồi yên được nữa. Mấy tên đó đều là kẻ liều mạng, cái gì cũng không cần chỉ cần tiền. Bà ta đã trả giá rất cao mới thuê được chúng, thế mà giờ không thèm đến lấy nốt tiền công?

Trừ phi bọn chúng không thể đến được!

Liệu có phải bị bắt, bị giải đến quan phủ rồi không?

Sắc mặt Chu thị dần dần tái nhợt, mặc dù bà ta thuê chúng một cách gián tiếp, nhưng ai mà đảm bảo bọn chúng sẽ kín tiếng được. Sợ rằng chuyện đã không thành cũng thôi, còn để lại cái đuôi dài thế kia, lỡ như thật sự tra ra đến bà ta thì phải làm sao bây giờ?

“Phu nhân không cần phải lo lắng, lúc Lục cô nương dẫn nha hoàn trở về, không thấy ai hộ tống cả. Nếu chúng bị bắt, đáng lẽ phải ầm ĩ cả lên mới đúng. Hiện tại Tam phòng vẫn yên tĩnh, chắc hẳn bọn chúng đã chạy thoát thân rồi ạ.” Tùng ma ma nhanh trí, nghĩ đến khả năng này.

Đúng vậy thì tốt... Chu thị lẩm bẩm, chung quy vẫn không tài nào yên tâm nổi.

Mấy tên cướp đó rốt cuộc biến đi đâu? Chu thị không biết, Diệp Tuy cũng không biết.

Nhưng họ đều sẽ biết nhanh thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status