Uông Xưởng Công

Chương 141 : Chương 141ĐẠI HỈ

Mấy ngày nay, Diệp Cư Tiêu cứ nghĩ đến Diệp An Thế là cảm thấy phiền muộn. Ông ta cảm thấy Diệp An Thế quá hồ đồ, thế lại muốn từ chối kết thông gia với nhà họ Cố.

Khó chịu hơn cả, vì biết ông ta tức giận mà Diệp An Thế còn cố ý né tránh không gặp mấy ngày nay.

Giờ nghe quản gia bẩm báo rằng Tam gia đang đứng chờ ở viện Diên Quang có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với lão thái gia, ông ta còn tưởng là Diệp An Thế đã thỏa hiệp. Hóa ra lại không phải, mà là vì Tuy tỷ nhi gặp cướp, suýt nữa xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Quan trọng hơn nữa là con bé được Uông đốc chủ cứu.

“Sao lại xảy ra chuyện đấy? Không cần quá lo lắng đâu, từ giờ hạn chế ra ngoài là được.” Diệp Cư Tiêu chỉ an ủi qua loa vài câu, tâm tư chủ yếu đặt ở Uông đốc chủ.

“Cha, Tuy nhi nói bọn người kia muốn rạch mặt con bé, nên con e chuyện này có ẩn giấu nội tình, e rằng có người không muốn nhà họ Cố và nhà họ Diệp kết thông gia. Xin cha nhớ kĩ lại xem nhà ta có thù hằn gì với ai tới mức này không?” Diệp An Thế thỉnh cầu Diệp Cư Tiêu.

Diệp Cư Tiêu sực nhớ ra Tuy nhi ngoài là cháu gái của ông ta còn là đối tượng nhà họ Cố muốn hỏi cưới, vội nói: “Truyền lệnh của ta, bảo thầy thuốc trong phủ lập tức đến thăm khám cho Tuy tỷ nhi, kê thuốc an thần. Những chuyện còn lại để ta xem xét.”

Khó lắm mới được nhà họ Cố cầu thân, Tuy tỷ nhi không thể có bất cứ tổn thương nào được, nhà họ Diệp có thể làm thông gia với nhà họ Cố hay không, có thể tiến thêm một bước hay không, đều trông chờ vào Tuy tỷ nhi.

Diệp Cư Tiêu nhận thấy gần đây có không ít chuyện lớn xảy ra với đứa cháu này. Nhà họ Cố xin kết thông gia, Uông đốc chủ cứu mạng, đây là cơ duyên phúc phận của Tuy tỷ nhi, hay là điềm báo gì?

Lại nghĩ đến Uông đốc chủ, ánh mắt do dự thấp thỏm của Diệp Cư Tiêu dần dần lộ vẻ phấn khởi. Khóe môi ông ta lập tức nở một nụ cười bí ẩn.

Xem ra, ông ta phải đích thân đến cửa cảm ơn ơn cứu mạng rồi. Bao nhiêu kẻ muốn bấu víu vào Uông đốc chủ mà không có lí do, bây giờ cơ hội này lại rơi vào tay ông ta.

Diệp Cư Tiêu cầm bút viết một bức thư, lấy lí do tạ ơn cứu mạng, gửi một tấm bái thiếp đến phủ họ Uông.

Trong lòng ông ta không khỏi thấp thỏm, lo lắng không biết liệu Uông đốc chủ có nhận bái thiếp và gặp ông ta hay không.

Không ngờ, ông ta mới đưa bái thiếp vào buổi sáng, thì chập tối liền có hồi âm.

Uông đốc chủ không những nhận thư mà còn hồi âm lại, viết rằng nhà họ Diệp quá khách khí, hoan nghênh Diệp đại nhân đến Uông trạch chơi, sáng ngày mai hắn ở trong phủ đợi Diệp đại nhân.

.

Nhận được câu trả lời, Diệp Cư Tiêu phấn khởi tới mức khó kiềm chế nổi, cảm thấy trước mắt như mở ra một cánh cửa lớn.

Nếu có thể tạo giao hảo với Uông đốc chủ thì Đề Xưởng, Điện Trung Tỉnh sẽ không còn đáng sợ với ông ta nữa. May mà Tuy tỷ nhi gặp kẻ cướp chặn đường, nếu không, sao ông ta có lý do để đến viếng thăm Uông đốc chủ được?

Ai ngờ được đứa cháu mà ông ta không thích lại hữu dụng đến thế, cứ vậy thì Tuy tỷ nhi có gặp bất trắc vài lần nữa cũng chẳng sao.

Hôm sau, Diệp Cư Tiêu cố ý xin nghỉ, sửa soạn kĩ lưỡng, cầm thư hồi đáp đi đến phủ nhà họ Uông.

Gác cổng phủ nhà họ Uông là một người đàn ông trung niên có gương mặt nghiêm nghị, biểu tình lạnh nhạt mang đậm phong cách làm việc của Uông đốc chủ.

Người gác cổng không thể hiện bất cứ biểu cảm gì trên mặt, chỉ bình thản nói: “Mời Diệp đại nhân vào, xưởng công đang đợi Diệp đại nhân ở bên trong.”

Trước giờ Diệp Cư Tiêu đã từng nghe rất nhiều lời bàn tán về cảnh tượng trong phủ nhà họ Uông, nhưng vì e sợ vị xưởng công Uông Ấn, nên đây là lần đầu tiên ông ta tới đây.

Vừa vào cửa, bạt ngàn hoa tươi rực rỡ trải dài khắp nơi đập vào tầm mắt ông ta.

Thời tiết hiện giờ vẫn còn giá rét, thế mà những bông hoa tươi thắm này vẫn nở rộ khoe sắc, đủ nói lên sự giàu có của chủ nhân phủ trạch.

Diệp Cư Tiêu choáng ngợp trước biển hoa, không biết rằng còn có chuyện khiến ông ta chấn động hơn đang chờ phía sau.

Trước giờ, Diệp Cư Tiêu cũng như các quan viên khác, luôn e sợ né tránh khi đối mặt với Uông đốc chủ. Thế nhưng lúc này, có lẽ mang danh đến tạ ơn xưởng công cứu mạng cháu gái nên ông ta phần nào thấy bình tĩnh một cách lạ lùng. Thậm chí còn lộ vẻ tươi cười khi thấy Uông đốc chủ.

Ông ta cúi người, tỏ vẻ cảm kích: “Hạ quan bái kiến Đốc chủ đại nhân, cảm tạ đại nhân đã cứu mạng cháu gái của hạ quan, hạ quan vô vàn cảm kích. Đây là chút lòng biết ơn của hạ quan, mong đốc chủ vui lòng đón nhận.”

Nói xong, Diệp Cư Tiêu dâng lên một chiếc hộp gấm. Chẳng rõ bên trong hộp đựng thứ gì, nhưng chắc chắn không phải thứ tầm thường.

Uông Ấn hờ hững đáp: “Diệp đại nhân khách khí rồi”, sau đó để Phong bá tiến lên nhận lấy chiếc hộp gấm, còn bản thân vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, chẳng buồn liếc nhìn món quà tạ ơn lấy một cái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status