Uông Xưởng Công

Chương 142 : Chương 142HỨNG THÚ

Sự tĩnh lặng này như một sức ép vô hình đè xuống, khiến Diệp Cư Tiêu càng lúc càng căng thẳng, càng lúc càng mất tự nhiên.

Ông ta không kìm được mà nhìn về phía Uông Ấn, nhận ra mình đang bị Uông Ấn quan sát, ánh mắt hắn như thể soi thấy hết mọi tính toán trong đầu ông ta, không thể che giấu nổi.

Cho dù thời tiết hiện giờ còn rất lạnh, nhưng Diệp Cư Tiêu lại đổ mồ hôi đầy lưng.

Ông ta đưa tay lau trán, cố nén nỗi sợ hãi, đang định cất lời thì lại nghe thấy Uông Ấn lên tiếng:

“Diệp đại nhân đã có lòng rồi. Bổn tọa đúng lúc đi qua gặp chuyện bất bình mà thôi.”

Hắn bưng chén trà lên, ngón tay thon dài trắng nõn trơn bóng như sứ Nhữ*, cộng thêm gương mặt tuấn tú, trông chẳng khác gì một bức họa đẹp đẽ.

(*) Sứ Nhữ: là một sản phẩm truyền thống của vùng Nhữ Châu, Hà Nam, Trung Quốc

Tuy nhiên bức họa này lại ẩn chứa lưỡi dao sắc bén khắp mọi nơi, khiến Diệp Cư Tiêu không thể không xốc toàn bộ tinh thần lên để ứng đối, chỉ sợ một khắc tiếp theo sẽ bị thương đến nỗi máu tươi chảy ròng ròng.

“Đại ân không biết lấy gì để báo đáp, cả nhà hạ quan khắc ghi trong lòng. May mà được đốc chủ ra tay giúp đỡ, bằng không, cháu gái của hạ quan đã gặp nạn rồi. Hiện giờ nghĩ đến vẫn thấy sợ.” Diệp Cư Tiêu nói với vẻ ưu sầu lo lắng.

Uông Ấn dừng động tác uống trà, ánh nhìn lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Đúng vậy, Diệp Cư Tiêu nói không sai, may mà hắn đến đến kịp lúc, bằng không...

Sát khí trong lòng hắn lại dâng lên.

Nhà họ Cố đến cầu thân, lại thêm sức ép ghê gớm từ Diệp Cư Tiêu, nên cô gái nhỏ mới bày ra kế hoạch mạo hiểm kia. Thà hủy đi dung mạo, còn hơn trở thành quân cờ trong tay bọn họ.

Diệp Cư Tiêu lo lắng, quan tâm cô gái nhỏ sao? Chỉ giả vờ mà thôi.

Hắn từng gặp không ít quan viên như Diệp Cư Tiêu, những kẻ mà lúc nào trong suy nghĩ cũng chỉ tính toán định giá con gái trong dòng họ có giá trị hay không. Chẳng trách cô gái nhỏ coi người ông này như người dưng nước lã, thậm chí còn đem lòng oán hận.

Uông Ấn im lặng, Diệp Cư Tiêu chẳng biết nên nói gì, bầu không khí trong tiền sảnh thoáng chốc trở nên gượng gạo.

Đột nhiên, Uông Ấn nhếch môi, khẽ cười: “Kể ra cũng khéo, bổn tọa đúng lúc đi ngang qua ngõ Bố Châu cứu được cháu gái ngài, đây âu cũng là duyên phận.”

Hai chữ “duyên phận” này, khiến Diệp Cư Tiêu nhíu mày. Hai chữ “duyên phận” phát ra từ miệng đốc chủ, nghe sao còn có thâm ý khác? Đốc chủ đang ám chỉ điều gì sao? Ám chỉ đúng là trùng hợp là chuyện tốt hay chuyện xấu, là chuyện nên xảy ra hay không nên xảy ra?

Ông ta không hiểu được, chỉ biết trả lời: “Cháu gái của hạ quan gặp cướp đúng là không may, nhưng gặp được quý nhân Uông đốc chủ đây lại là phúc phần của con bé...”

Đợi sau khi Diệp Cư Tiêu thao thao bất tuyệt thể hiện sự cảm kích xong, Uông Ấn mới hờ hững tiếp lời: “Diệp đại nhân hẳn là đã thấy hoa tươi trong phủ của bổn tọa rồi nhỉ?”

Đề tài câu chuyện đột ngột chuyển hướng, khiến Diệp Cư Tiêu hết sức kinh ngạc, sao Uông đốc chủ tự nhiên lại hỏi đến hoa tươi?

Nhưng ông ta ngay lập tức nở nụ cười, đáp với giọng nịnh nọt: “Hoa trong phủ của đốc chủ phong phú rực rỡ, khiến lòng người vui vẻ thư thái, nếu có cơ hội ngắm nhìn cảnh đẹp này thêm vài lần, cũng đáng ạ...”

Diệp Cư Tiêu là thị lang Lễ Bộ, những lời tán tụng này đúng là hạ bút thành văn.

Uông Ấn nhếch môi, xem ra tâm tình rất tốt. Hắn nói: “Hoa tươi có gia nhân chăm sóc. Trong phủ bổn tọa còn thiếu một nữ chủ nhân tới ngắm cảnh đẹp ấy.”

Diệp Cư Tiêu giật thót mình, dây thần kinh lập tức căng như dây đàn. Những lời này, nghe như là đang cố ý nói với ông ta, nhưng sao cứ lạ lạ thế nào đó?

Ông ta ngây ra một lát rồi ngập ngừng hỏi: “Không biết ý của đốc chủ đại nhân là...”

Uông Ấn cười nhạt: “Bổn tọa vốn không có ý gì, chỉ là cảm thấy Diệp đại nhân có cô cháu gái rất thú vị.”

Hơi thở của Diệp Cư Tiêu trở nên bất ổn. Duyên phận, thiếu nữ chủ nhân, khen cháu gái ông ta… tất cả kết hợp lại hướng đến một ý. Đó chính là: Uông đốc chủ có hứng thú với Tuy tỷ nhi!

Uông đốc chủ - quyền thế khuynh đảo đất trời, là đại hoạn quan đệ nhất triều Đại An - có hứng thú với Tuy tỷ nhi, việc này đối với nhà họ Diệp thật sự không biết là phúc hay họa.

Trán Diệp Cư Tiêu lấm tấm mồ hôi, ông ta ngờ rằng mình đoán sai, cố gắng tự trấn tĩnh hỏi lại lần nữa: “Không biết đốc chủ đại nhân... định thế nào?”

Uông Ấn vẫn giữ nụ cười bên môi, đáp: “Bổn tọa chẳng định thế nào cả. Nhà họ Cố làm thế nào, thì bổn tọa làm như thế, còn lại cần phải xem ý kiến của Diệp đại nhân.”

Nghe xong, sắc mặt Diệp Cư Tiêu tới nhợt, mồ hôi lạnh sau lưng gần như thấm ướt áo trong, không biết là bởi ngạc nhiên hay sợ hãi.

Làm như nhà họ Cố, chẳng lẽ Uông đốc chủ cũng có ý muốn lấy Tuy tỷ nhi về làm vợ? Nhưng… Uông đốc chủ là hoạn quan, sao có thể lấy vợ được?

Hơn nữa, nhà họ Diệp là danh gia vọng tộc, là gia tộc có truyền thống thi thư lễ nghĩa, sao có thể gả cô nương trong nhà cho một hoạn quan?

Theo lý mà nói, Diệp Cư Tiêu nên cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề mà phất tay áo bỏ đi. Song, đây không phải là hoạn quan bình thường, mà là đốc chủ của Đề Xưởng, là thủ lĩnh nội thị của Đại An.

Lúc đối mặt với Uông Ấn, ngay cả các quan đứng đầu Tam Tỉnh cũng phải cung kính gọi một tiếng “Đốc chủ đại nhân”, thị lang tứ phẩm như Diệp Cư Tiêu, dám ý kiến gì đây?



Diệp Cư Tiêu như đứng trên vách núi, tiến không được lùi cũng không xong. Ông ta vốn muốn mượn việc của Tuy tỷ nhi để bám víu vào xưởng công Đề Xưởng, nhưng nào nghĩ đến việc “gả cháu gái” cho chứ? Nếu chuyện này mà bị quan viên trong triều biết được, dù ông ta có quyền thế đến đâu cũng chẳng còn chút thể diện nào mất.

Cháu gái gia tộc lớn gả cho một hoạn quan, đúng là trò cười!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status