Uông Xưởng Công

Chương 143 : Chương 143LƯỠNG LỰ

Diệp Cư Tiêu định xem như Uông Ấn đang nói đùa, đáp lại một cách khô khan: “Đốc chủ khéo đùa, cháu gái của hạ quan đã hứa gả cho nhà họ Cố ở Nam Bình rồi.”

Nụ cười trên mặt Uông Ấn biến mất, hắn khẽ cau mày, sát khí lập tức tỏa ra đầy người, khiến cho người khác chỉ muốn trốn chạy ngay lập tức. Hắn liếc nhìn Diệp Cư Tiêu, nói: “Bổn tọa trước nay không biết nói đùa. Nhà họ Diệp chưa hề đồng ý với lời cầu thân nhà họ Cố, là bổn tọa nhớ sai chăng?”

Dứt lời, sát khí vừa tỏa ra cũng theo đó mà biến mất.

Uông Ấn ngồi vị trí trên, giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng thường thấy, nhưng vẫn đủ khiến Diệp Cư Tiêu cảm thấy đáng sợ. Ông ta hiểu rõ, đây chính là sự tĩnh lặng trước khi sóng to gió lớn ập đến.

“Đốc chủ, hạ quan... hạ quan...” Cổ họng Diệp Cư Tiêu như bị siết chặt, đầu óc hỗn loạn, ú ớ không thành câu.

Uông Ấn lại cầm chén trà lên, hỏi: “Diệp đại nhân có biết Cam Hoành Ngôn - thiếu doãn phủ Thái Nguyên không?”

Diệp Cư Tiêu đương nhiên là biết. Con gái thứ hai của thiếu doãn phủ Thái Nguyên - Cam Hoành Ngôn là Cam Diệu đã đính ước với Nhị thiếu gia nhà họ Cố, nhưng về sau, nhà họ Cam lấy lý do “Bát tự không hợp” để từ hôn.

Quan viên trong triều suy đoán, hoàng thượng không thích việc trọng thần và gia tộc quyền thế kết thông gia, cho nên dù hai nhà họ Cố và họ Cam đã đính ước, việc cưới xin cuối cùng cũng bị hủy bỏ.

Câu hỏi vừa rồi của Uông đốc chủ, phải chăng ám chỉ việc nhà họ Cố cầu thân Diệp Tuy cũng tương tự?

Chuyện hai nhà họ Cam - Cố khi trước liệu có phải có bàn tay của Uông đốc chủ xen vào hay không? Nếu đúng là như vậy, Uông đốc chủ đúng là thần thông quảng đại, nhà họ Cố vọng tộc nhiều đời như vậy cũng lép vế, chịu sự sắp đặt của hắn. Nếu Uông đốc chủ nói úp mở còn đỡ, ông ta có thể giả vờ không hiểu để cho qua chuyện. Nhưng, hắn lại thẳng thắn tỏ rõ ý định lấy Tuy tỷ nhi về làm vợ. Ông ta vừa kiếm cớ thoái thác đã phải chịu sự uy hiếp đáng sợ rồi.

Cả gan từ chối Uông đốc chủ, liệu có mang tai họa đến cho nhà họ Diệp hay không? Tiếc thay, Uông đốc chủ chẳng giải đáp nghi vấn của ông ta.

Uông Ấn hỏi xong, đậy nắp chén trà lại, sai người tiễn khách.

Diệp Cư Tiêu rời khỏi phủ nhà họ Uông trong trạng hoang mang, ngay cả bước chân cũng thấy chơi vơi.

Phủ trạch lộng lẫy xa hoa này, quả nhiên không phải là nơi dễ bước vào, thảo nào quan viên trong triều không dám đến viếng thăm Uông đốc chủ.

Trước khi đến đây, sao ông ta có thể tưởng tượng nổi việc rơi vào tình cảnh khốn đốn này. Từ khi ra làm quan tới giờ, đây có lẽ là lần đầu tiên ông ta thấy khó xử đến vậy, kể cả so với lần Diệp An Thế bị bắt vào đại lao Đề Xưởng cũng không bằng.

Một bên là nhà họ Cố danh gia vọng tộc, một bên là Uông đốc chủ quyền thế ngút trời.

Bất luận là với bên nào thì nhà họ Diệp cũng đều không thể đắc tội. Cô cháu gái mà ông ta chẳng ưa, sao lại cùng lúc thu hút cả hai thế lực lớn thế này?

Là vận may, hay là tai họa cho nhà họ Diệp đây?

Nếu cháu gái ông ta lấy cháu trai trưởng dòng chính nhà họ Cố ở Nam Bình, trở thành dâu trưởng nhà họ Cố thì nhà họ Diệp sẽ theo đó cũng được nhờ mà phất lên như diều gặp gió.

Còn phía Uông đốc chủ... có nương nhờ thế lực của hắn được hay không hẵng còn khó nói, thế nhưng có thể chắc chắn được một điều: Đề Xưởng hoàn toàn có khả năng vùi dập cho nhà họ Diệp suy tàn.

Ngẫm lại kết cục cuối cùng của nhà họ Khúc là biết, mà nhà họ Diệp bọn họ còn kém xa nhà họ Khúc nữa kia.

Diệp Cư Tiêu như đang đi trên lớp băng mỏng, vì chuyện này mà lo nghĩ đến nỗi rụng cả một nắm tóc.

Đương lúc ông ta chần chừ, sóng gió trong nhà bỗng nổi lên.

***

Sáng sớm, Diệp Cư Tiêu vừa mới rửa mặt xong đã thấy quản gia hớt hải đến báo: “Lão thái gia, lão thái gia... bên ngoài phủ... bên ngoài phủ, đề kỵ đang đứng chờ bên ngoài phủ, xin bái kiến lão thái gia!”

Diệp Cư Tiêu sững sờ, tim đập lỡ mất mấy nhịp.

Đề kỵ ở đâu, máu chảy đến đó, sao lại đứng bên ngoài nhà họ Diệp làm gì? Nhà họ Diệp và đề kỵ thì có gì để nói đây?

Ông ta ngay lập tức nhớ tới Uông Ấn và những chuyện hôm qua, cố gắng nén nỗi bất an trong lòng xuống, sai quản gia mời đề kỵ vào phủ tiếp đãi họ thật tử tế, rồi nhanh chóng tới tiền sảnh.

Đề kỵ xuất hiện đột ngột, chắc chắn không phải là chuyện gì tốt, phải ứng phó sao đây?

Diệp Cư Tiêu không bình tĩnh nổi, tay chân nặng trình trịch.

Nghĩ một lát, ông ta liền cho gọi cả Diệp An Cố, Diệp An Thế tới, để tiện phối hợp với nhau nếu xảy ra chuyện.

Vừa thấy đề kỵ, lông mày Diệp Cư Tiêu giật giật không ngừng, sắc mặt tức thì trở nên khó coi.

Chuyện… chuyện này là sao?

Đám đề kỵ kia không đi tay không mà còn lôi theo mấy kẻ đã bị bẻ gãy hết tay chân, người ngợm mềm oặt bê bết máu, da thịt trên người không còn chỗ nào lành lặn.

Mùi máu tanh nồng nặc xộc vào khoang mũi Diệp Cư Tiêu, tận mắt chứng kiến những thân thể máu me đầm đìa đó khiến ông ta buồn nôn, suýt thì trực tiếp nôn ra.

Trước đây nghe đồn hình phạt của Đề Xưởng cực kì tàn nhẫn, nhưng khi Diệp An Thế rời khỏi đại lao mà trên người không có vết thương nào nghiêm trọng, ông ta còn cho rằng toàn là đồn đại nói quá.

Bây giờ ông ta đã hiểu ra tại sao y phục Minh Xà của đề kỵ lại là màu đỏ, đó là để máu tươi bắn lên người sẽ không dễ thấy.

Tại sao đề kỵ lại dẫn mấy người bị thương này đến đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status