Uông Xưởng Công

Chương 144 : Chương 144TÍNH TOÁN RÕ RÀNG

Trưởng ban Đề Xưởng – Thẩm Trực nói y đích thân dẫn đề kỵ đến đây là vì chuyện Diệp Tuy gặp cướp mấy hôm trước.

Nghe vậy, Diệp Cư Tiêu thở phào trong bụng, xem ra ông ta nghĩ nhiều rồi...

Thẩm Trực nói tiếp: “Diệp đại nhân, đây không đơn giản là cướp bóc chặn đường, phiền Diệp đại nhân mời vị phu nhân quản lý nội trạch đến, hạ quan mới có thể giải thích rõ.”

Diệp Cư Tiêu thầm lấy làm lạ, chẳng lẽ chuyện bọn cướp liên quan gì đến Chu thị?

Dưới sự đáng sợ của đề kỵ, Diệp Cư Tiêu không dám để lộ nỗi nghi ngờ này, liền sai người hầu lập tức đi gọi Chu thị tới.

Lúc bấy giờ, Diệp An Cố và Diệp An Thế cũng vội vã đi tới tiền sảnh. Diệp Cư Tiêu cho gọi gấp, chỉ nói rằng đề kỵ tới nhà, họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nên trong lòng không tránh khỏi hoảng loạn.

Vừa thấy mấy cái xác đầm đìa máu... Ấy, không phải, phải là mấy người đang chảy máu đầm đìa kia, hô hấp hai người như ngừng lại.

Các chiêu thức tra tấn của Đề Xưởng thật sự quá kinh khủng!

Diệp An Thế từng ngồi trong đại lao của Đề Xưởng, ngày nào cũng nghe thấy tiếng tù nhân gào khóc thảm thiết, khi đó ông còn nghĩ ngay cả chút đau đớn này mà những tù nhân đó cũng không chịu nổi, đúng là ý chí quá kém. Nhưng cảnh tượng trước mặt khiến ông rõ ràng được một điều: Không phải ông có ý chí cứng cỏi, mà là Đề Xưởng đã nhẹ tay với ông.

Chỉ là, sao Đề Xưởng lại nhẹ tay với ông...

Một tiếng thét kinh hãi thình lình vang lên làm ông không kịp nghĩ sâu hơn. Hóa ra, chị dâu cả Chu thị của ông đã đến.

Chu thị mang bất an xen lẫn nghi hoặc bước vào tiền sảnh, lúc thấy cảnh tượng đẫm máu kia không nhịn nổi sợ hãi mà thét toáng lên.

Bà ta nở nụ cười áy náy với nhóm người Diệp Cư Tiêu, khó khăn lắm mới hòa hoãn lại tinh thần, sau đó không kìm được lại nhìn về phía mấy kẻ bị đề kỵ lôi tới.

Một, hai, ba, bốn, là bốn kẻ máu me đầy mình, bọn cướp mà bà ta cho người đi tìm cũng vừa vặn có bốn tên.

Liệu bọn chúng có phải là...?

Không đâu, không đâu!

Chu thị vô thức vò chiếc khăn tay trong tay. Bà ta muốn giữ dáng vẻ đoan trang ung dung, nhưng sắc mặt lại càng lúc càng trắng bệch. Lại nói, tại sao đề kỵ lại muốn gọi bà ta đến?

Thấy Chu thị đã tới, Thẩm Trực ra hiệu bằng tay, các đề kỵ liền vứt bốn tên kia xuống đất kêu “bịch” một tiếng, khiến mấy người nhà họ Diệp giật nảy mình.

Thẩm Trực quan sát tất cả mọi người một lượt, rồi bình thản nói: “Diệp đại nhân, đề kỵ vừa khéo bắt được mấy tên cướp này. Sau khi thẩm vấn, bọn chúng khai là do phu nhân quản lý nội trạch của nhà họ Diệp tìm tới, trả tiền thuê bọn chúng phục kích Diệp cô nương. Yêu cầu chúng rạch mặt hủy hoại dung mạo của Diệp cô nương. Hết sức may mắn là bọn chúng chưa thực hiện được ý đồ.”

Nghe xong, tất cả những người nhà họ Diệp có mặt trong tiền sảnh như ngừng thở, bầu không khí yên tĩnh đến nỗi nghe được cả tiếng muỗi bay.

Ngay sau đó, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Chu thị.

Phu nhân quản lý nội trạch của nhà họ Diệp, chẳng phải chính là Chu thị sao?

Thẩm Trực như thể không thấy vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, còn nghiêm nghị cam đoan: “Diệp đại nhân, những lời khai này tuyệt đối đáng tin cậy. Đề Xưởng tuy dùng hình phạt tàn nhẫn, nhưng dứt khoát không làm giả lời khai, xin Diệp đại nhân yên tâm.”

Diệp Cư Tiêu yên tâm sao nổi? Chuyện này như “sấm nổi giữa trời quang”, khiến tay chân ông ta cứng đờ lại, không biết phản ứng thế nào, chỉ có thể trân trân nhìn Chu thị.

Diệp An Cố và Diệp An Thế cũng sợ hãi đến ngây cả người. Ai có thể ngờ được bọn cướp kia lại là do đại tẩu thuê?

Tại sao Chu thị lại độc ác như thế, Diệp Tuy nào có tội tình gì?

Ánh mắt mấy người Diệp Cư Tiêu giống như ngàn mũi kim nhọn đâm vào người Chu thị. Mặt bà ta như bị rút cạn máu, sợ hãi, run rẩy nói: “Oan uổng... Nói bậy bạ... Ta chưa từng làm chuyện như vậy, ta không có!”

Thẩm Trực nhìn Chu thị, dùng lời lẽ cương trực nói: “Diệp phu nhân, không hề sai đâu. Không kẻ nào dám nói dối sau khi chịu hình phạt của Đề Xưởng, những tên cướp này vẫn còn chút hơi thở, nếu cần, bọn chúng sẽ nói rõ ràng thôi.”

Thẩm Trực biết chuyện xưởng công cầu hôn Diệp Tuy từ chỗ Phong bá. Diệp cô nương hiện là phu nhân tương lai của xưởng công, cũng là chủ nhân sau này của y, vì thế y mới cố ý nhận lệnh, đích thân đến đây một chuyến.

Vị phu nhân đoan trang trước mắt thực chất lại là kẻ lòng dạ rắn rết. Bà ta thật ác độc bỉ ổi, lại dám âm mưu hủy hoại dung mạo của xưởng công phu nhân tương lai của bọn họ, bọn họ cần gì phải khách sáo với bà ta?

Nhớ đến lời dặn dò của xưởng công, Thẩm Trực nói tiếp: “Diệp đại nhân, mấy tên cướp này không phải là hạng bình thường, mà là cướp trên núi Vân Đồ. Theo lý thì mấy tên này phải bị đưa đến phủ Kinh Triệu, nhưng xưởng công đã dặn, tạm thời giao chúng lại cho nhà họ Diệp.”

Nói rồi, y nhìn thoáng qua Chu thị - mặt mũi bà ta đang trắng bệch như tờ giấy – rồi thản nhiên nói tiếp: “Diệp đại nhân, trong phủ ấy vậy mà lại có người cấu kết với cướp trên núi Vân Đồ. Tuy việc này không thông qua phủ Kinh Triệu, nhưng Đề Xưởng nhất định sẽ điều tra đến cùng. Đến lúc đó, mong Diệp đại nhân phối hợp.”

Cơn giận của Diệp Cư Tiêu như muốn nghẹn lại trong cổ họng, ông ta không cất nổi lời nào, chỉ có thể khẽ gật đầu.

Cướp trên núi Vân Đồ, cưỡng bức, giết người cướp của, không từ bất cứ chuyện ác nào, giết hại biết bao nhiêu người dân vô tội. Từ lâu hoàng thượng đã ra lệnh phải tiêu diệt cho bằng hết, nên phủ Kinh Triệu và Hình Bộ đều đang ráo riết truy bắt chúng. Chu thị thế mà lại đi bỏ tiền ra thuê về? Chuyện này là thật sao? Làm sao Chu thị tìm được bọn chúng? Nếu việc này bị truyền ra ngoài, quan viên của Ngự Sử Đài chắc chắn sẽ khép tội nhà họ Diệp, không chừng ngay cả chức quan thị lang của ông ta cũng đi tong!

Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh!

Chu thị thừa biết việc kết thông gia với nhà họ Cố quan trọng cỡ nào, thế mà dám ra tay phá hỏng? Lại còn tìm đến đám cướp đang bị truy nã, khác nào muốn đẩy nhà họ Diệp xuống vực sâu vạn trượng!

Thẩm Trực chắp tay với Diệp Cư Tiêu, nói: “Đại nhân, mấy tên cướp này tạm thời giao lại cho đại nhân, ba ngày sau chúng ta sẽ đến dẫn đi. Đại nhân, xưởng công của chúng ta còn dặn, chuyện trong nội trạch to hay nhỏ, cũng mong đại nhân xử lý nghiêm minh.”

Nói xong, y liền dẫn đề kỵ rời đi, để lại đám người nhà họ Diệp đang kinh hoàng lẫn phẫn nộ.

Chu thị sợ đến nỗi ngã nhào xuống đất, bà ta căn bản không biết đây là những tên cướp trên núi Vân Đồ.

Những người này là do Tùng ma ma tìm về, sao thành cướp trên núi Vân Đồ rồi?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status