Uông Xưởng Công

Chương 146 : Chương 146RĂN DẠY

Diệp Cư Tiêu nheo mắt, xem ra đúng là Chu Thành Bích không để ý đến việc trách phạt Chu thị. Thậm chí, nhìn vẻ mặt và lời nói của ông ta còn có phần muốn thúc đẩy việc trừng phạt này. Chu Thành Bích là cha của Chu thị, sao lại hi vọng con gái mình gặp chuyện không hay? Khả năng lớn nhất chính là đã có người nhắc nhở hoặc đã hứa hẹn điều gì đó... Đề Xưởng, Uông đốc chủ!

Diệp Cư Tiêu đột nhiên hiểu ra. Thì ra là như thế, thái độ của Chu Thành Bích thật ra chính là thái độ của Uông đốc chủ, ý của Uông đốc chủ là muốn Chu thị phải bị trừng trị nghiêm khắc sao?

Uông đốc chủ tuyệt đối sẽ không gây khó dễ cho một phụ nữ trong nội trạch, đây hẳn là vì muốn đòi lại công bằng cho Tuy tỷ nhi?

Xem ra, Uông đốc chủ thật sự cảm thấy hứng thú với Tuy tỷ nhi, còn cố ý bắt Trường Hưng Hầu đến tạ lỗi chỉ để dồn ép Chu thị. Suy cho cùng, vẫn là để ra mặt cho Tuy tỷ nhi mà thôi. Chỉ có duyên gặp mặt một lần ở ngõ Bố Châu thôi, sao Uông đốc chủ lại coi trọng Tuy tỷ nhi đến vậy?

Sau khi biết rõ đầu đuôi, Diệp Cư Tiêu không còn tâm trạng để tiếp khách nữa, Chu Thành Bích cũng nhanh chóng cáo từ và rời đi.

Sau khi tiễn Chu Thành Bích, Diệp Cư Tiên trầm ngâm trong viện Diên Quang.

Ông ta nhớ lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, bọn cướp được đưa đến có liên hệ tới Chu thị, Chu Thành Bích đến thăm... Những mắt xích này gắn kết chặt chẽ với nhau. Nhất là, trong đầu ông ta không ngừng vang lên câu nói cuối cùng của trưởng ban đề kỵ - “Chuyện trong nội trạch to hay nhỏ xin đại nhân cân nhắc cho kĩ”.

Đây là ý của Uông đốc chủ, cũng là tình hình thực tế mà nhà họ Diệp phải đối mặt. Dùng thủ đoạn gây chuyện trong nội trạch có thể coi là chuyện nhỏ, nhưng vì liên quan đến tội phạm bị truy nã mà nó biến tướng thành chuyện to, liên quan đến triều đình.

Nào ai biết, mấy tên cướp kia có xuất thân từ núi Vân Đồ là thật hay không, nhưng nếu đề kỵ đã nói vậy thì chắc chắn là thật.

Đề kỵ hoàn toàn có thể giải chúng đến phủ Kinh Triệu, nhưng Uông đốc chủ lại cố tình lệnh cho họ đưa chúng đến nhà họ Diệp. Uông đốc chủ làm thế, đầu tiên là vì thể diện của nhà họ Diệp không muốn làm to chuyện, thứ hai là để uy hiếp. Uông đốc chủ hẳn là biết ông ta khó lựa chọn giữa nhà họ Cố và Uông phủ, cho nên thông qua những việc này để nói cho ông ta biết nên làm thế nào.

Ba hôm nữa, đề kỵ sẽ dẫn mấy tên cướp kia đi, nếu câu trả lời của ông ta không thể khiến Uông đốc chủ hài lòng, nhà họ Diệp sẽ gặp phải chuyện gì đây?

Diệp Cư Tiêu quả thật không dám nghĩ đến, càng không có gan giết mấy tên cướp kia bịt miệng.

Lúc rời đi, đề kỵ có nói, tuy vết thương của bọn cướp rất nghiêm trọng nhưng đã được uống thuốc, chắc chắn sẽ không dễ dàng mất mạng.

Chỉ cần mấy tên cướp này còn sống ngày nào, thì việc nhà họ Diệp bị tình nghi dính líu với tội phạm còn tồn tại thêm ngày đó. Bất luận thế nào, ông ta cũng phải có câu trả lời cho Uông đốc chủ sau ba ngày nữa.

Việc quan trọng trước mắt chính là trừng phạt Chu thị.

Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ông ta cũng có quyết định, liền phân phó quản gia: “Triệu tập người của ba phòng tới, mở cửa sảnh Thừa Huấn!”

Quản gia nghe xong liền sửng sốt. Lão thái gia vừa nói gì? Mở… mở cửa sảnh Thừa Huấn?

Sảnh Thừa Huấn, ý nghĩa như tên gọi, là nơi nhận sắc lệnh vua ban hoặc răn dạy con cháu, nhưng người nhà họ Diệp đã quen gọi là “sảnh chịu phạt”.

Lý do là vì, sảnh Thừa Huấn chỉ mở khi ai đó phạm lỗi nghiêm trọng, phải chịu xử phạt nghiêm khắc mà thôi.

Đã rất lâu rồi, quản gia cũng chẳng còn chút ấn tượng nào về lần cuối cùng mở cửa sảnh. Chẳng lẽ lão thái gia muốn xử phạt Đại phu nhân sao?

Thời điểm đề kỵ xuất hiện, đám gia nhân trong phủ nhà họ Diệp đều nơm nớp lo sợ, hoang mang không hiểu tại sao. Sau khi biết là do việc Đại phu nhân thuê bọn cướp chặn đường rạch mặt Lục cô nương, mặc dù Nhị gia và Tam gia đã ra nghiêm lệnh cấm bàn tán, nhưng sự việc chấn động như thế đám gia nhân gặp nhau đều lén thì thầm dăm ba câu.

Một truyền mười, mười truyền trăm, chẳng mấy tất cả đều đã hay tin.



Bây giờ lại nghe thấy lão thái gia ra lệnh mở sảnh Thừa Huấn, không ít gia nhân xôn xao muốn đi hóng chuyện. Dĩ nhiên là trừ những người hầu của Đại phòng ra.

Người hầu ở Đại phòng phải dựa vào Đại phu nhân, một khi Đại phu nhân mất đi thế lực thì bọn họ cũng mất đi chỗ dựa, sau này biết sống sao?

Trong khi ấy, tâm trạng Tam phòng nhà họ Diệp đang rất phức tạp.

Sau khi đề kỵ rời đi, Từ thị và Đào thị mới được chồng kể lại tình hình.

Từ thị vô cùng khiếp sợ, còn Đào thị thì tức đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn đến viện Lan Đình để chất vấn Chu thị.

Hai mắt Đào thị đỏ hoe, bà nghẹn ngào nói: “Tam gia, bao nhiêu năm nay, thiếp tự thấy chưa từng mắc lỗi với Đại phòng, tại sao Đại tẩu lại nhẫn tâm đến vậy? Tuy nhi chỉ là một tiểu cô nương, mặt mũi bị thương tật thì về sau con bé sống sao? May mà lần này gặp được quý nhân như Uông đốc chủ, nhưng đâu phải lúc nào cũng may mắn thế? Nếu còn có lần sau thì sao? Thiếp không chịu được...”

Sắc mặt Diệp An Thế u ám, mu bàn tay nổi đầy gân xanh. Ông cố nén cơn giận, an ủi Đào thị: “Phu nhân đừng quá lo lắng, lần này cha nhất định sẽ cho chúng ta một lời công bằng.”

Nếu Chu thị không bị trừng phạt thích đáng, ông dứt khoát sẽ không để yên. Lúc này ông chẳng muốn khách sáo với Chu thị chút nào, mà trước giờ Chu thị có từng khách khí với người của Tam phòng sao? Trước khi làm vậy, bà ta có coi Tuy nhi là con cháu, có thấy một chút không đành lòng hay không?

Diệp An Thế đang định đến tìm cha mình thì được quản gia báo rằng, lão thái gia lệnh cho tất cả mọi người đến sảnh Thừa Huấn, có chuyện cần tuyên bố.

Diệp An Thế và Đào thị đưa mắt nhìn nhau. Lão thái gia định trừng phạt Chu thị sao?

“Đi, chúng ta đến sảnh Thừa Huấn, đến rồi sẽ biết.” Diệp An Thế nói rồi dẫn Đào thị nhanh chóng đến sảnh Thừa Huấn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status