Uông Xưởng Công

Chương 147 : Chương 147CHU THỊ KHÓC LÓC

Bên Diệp An Cố và Từ thị sau khi nhận được thông báo, cũng vội vã đi đến sảnh Thừa Huấn. Bọn họ cũng nóng lòng muốn biết chuyện gì xảy ra tiếp theo.

Lúc Chu thị bị đưa đến sảnh Thừa Huấn, bà ta vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Sao thế này? Không phải cha của bà ta đã tới đây sao?

Bà ta không hề biết rằng, đề kỵ sớm đã đến phủ Trường Hưng Hầu nhắc nhở, càng không biết rằng mẹ kế Phạm thị còn đơm đặt bao nhiêu về bà ta với Chu Thành Bích.

Chu Thành Bích vốn đã không mấy coi trọng cô con gái Chu thị này, lại thêm Phạm thị kiên trì bền bỉ nói xấu, cộng với thái độ của Uông đốc chủ Đề Xưởng, Chu Thành Bích mà cầu xin cho bà ta mới là lạ!

Sảnh Thừa Huấn to rộng tĩnh mịch, hai bên sảnh bày các loại dụng cụ trừng phạt như đao, kích, roi gai. Giữa sảnh là một khoảng trống lớn, phía trên có điểm vài đốm đỏ sậm.

Gạch lát nền ở sảnh Thừa Huấn vốn có màu xanh, nhưng bởi vì đã xử phạt nhiều người ở đây, máu chảy ra thấm vào nền gạch, lâu ngày biến thành màu đỏ sậm kỳ dị.

Người thường bước vào đây còn không nhịn nổi mà rét run trong lòng, chứ đừng nói là người phạm lỗi.

Lúc Chu thị sai Tùng ma ma tìm đám cướp kia, bà ta không hề nghĩ đến hậu quả nếu mọi chuyện vỡ lở, chỉ chắc mẩm đã tốn nhiều tiền để thuê người đối phó với một con nhãi ranh, chắc chắn sẽ không thất bại.

Không ngờ giữa đường lại xuất hiện Uông đốc chủ, tất cả mọi chuyện đều xoay chuyển.

Chu thị ngẩn người nhìn lão thái gia đang ngồi ở vị trí trên cùng, lúc này giống như đã biến thành một người khác. Mặt ông ta đầy tức giận, đôi lông mày cau lại thành một đường thẳng, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, phá vỡ hoàn toàn ấn tượng trước đây của Chu thị về ông ta.

Hai bà già theo hầu đang đỡ Chu thị buông tay ra, bà ta liền ngã nhào xuống đất.

Bà ta bò lên trước vài bước, khóc lóc kêu gào: “Lão thái gia, lão thái gia, con dâu oan uổng, con dâu vô tội! Xin lão thái gia suy xét, xin lão thái gia suy xét!”

Diệp Cư Tiêu lạnh lùng nhìn con dâu cả của mình, hoàn toàn không muốn nghe giải thích bất cứ điều gì, cũng chẳng quan tâm bà ta có oan ức hay không. Ông ta chỉ biết, đề kỵ đã đến đây, ông ta nhất định phải cho Uông đốc chủ một câu trả lời thỏa đáng.

Diệp Cư Tiêu từ tốn nói: “Chu thị là Đại phu nhân quản lý nội trạch nhưng bụng dạ độc ác, bất kính với bề trên, không hòa thuận với chị em trong nhà, không thương yêu con cháu, suýt nữa đã gây họa lớn cho nhà họ Diệp. Vì vậy, hôm nay ta mở sảnh Thừa Huấn để trừng phạt Chu thị, lấy đó để răn đe...”

Diệp Cư Tiêu nhìn đám con cháu trong sảnh một lượt, trầm trọng nói tiếp: “Hi vọng mọi người coi đây là bài học, tuyệt đối không phạm phải sai lầm gì nữa. Bây giờ, trước tiên ta tước bỏ quyền quản lý của Chu thị, sau đó...”

Lời nói của Diệp Cư Tiêu bị cắt ngang bởi tiếng gào khóc của Diệp Thân.

Diệp Thân quỳ phịch xuống, khóc to và nói: “Ông nội, mấy năm nay mẹ cháu xử lý mọi việc trong nhà, không có công lao cũng có khổ lao. Mẹ cháu tuyệt đối không làm chuyện xấu như vậy, nhất định là đã bị oan! Ông nội đừng trách phạt mẹ cháu...”

Diệp Thân vừa nói vừa dập đầu cầu xin cho Chu thị, nước mắt giàn giụa.

Tôn thị cũng quỳ xuống bên cạnh Diệp Thân. Tuy nàng ta không thích bà mẹ chồng Chu thị này, nhưng nếu mẹ chồng gặp chuyện, Đại phòng nhất định cũng không có lợi gì.

Diệp Hướng Đĩnh biết mấy tên cướp do đề kỵ đưa kia đúng là do mẹ hắn bỏ tiền ra thuê nên không dám kêu oan cho mẹ mình, chỉ có thể cầu xin tha lỗi mà thôi.

Hắn vén vạt áo bào lên, quỳ xuống, khẩn khoản nói: “Ông nội, xin ông nội nể tình cha cháu mà tha cho mẹ cháu. Cháu trai xin chịu phạt thay cho mẹ!”

Nghe lời của Diệp Hướng Đĩnh, Chu thị sực nhớ đến Diệp An Khang, sắc mặt kinh sợ dần trấn tĩnh lại.

Đúng rồi, vẫn còn chồng bà ta, nếu chồng bà ta về Kinh Triệu, nhất định sẽ tháo gỡ khó khăn, nhất định sẽ rửa sạch tất cả nỗi nhục này cho bà ta.

Hiện tại, phải qua được cửa ải này trước đã!

Chu thị không tiếp tục kêu oan nữa, chỉ khóc lóc nói: “Lão thái gia, con dâu như bị quỷ ám, mọi chuyện đều mơ mơ hồ hồ. Cũng không biết mình đã làm gì trong khoảng thời gian qua, càng không biết bản thân sẽ hại đến Tuy tỷ nhi...”

Bà ta vừa nói vừa quỳ gối lết đến trước mặt Diệp An Thế và Đào thị, đau khổ nói: “Tam đệ, tam đệ muội, xin hai người tha thứ cho ta! Có lẽ là ta nhất thời hồ đồ, thậm chí còn không nhớ rõ mình đã làm gì. Xin hai người tha thứ cho ta!”

Diệp An Thế và Đào thị nhìn đi chỗ khác, căn bản không muốn nhìn Chu thị.

Cứ nghĩ đến chuyện con gái mình suýt nữa gặp nạn, lòng họ lại bừng bừng lửa giận. Họ không phải là bậc thánh nhân nên sẽ không tha thứ cho Chu thị. Bà ta có nói gì đi chăăng nữa cũng không lay chuyển được suy nghĩ ấy.

Chu thị thấy thế thì chuyển hướng về phía Diệp An Cố và Từ thị của Nhị phòng.

Bà ta kéo làn váy của Từ thị, ánh mắt đầy khẩn cầu nói: “Nhị đệ muội, muội biết tính tình của ta mà, nếu không phải hồ đồ, sao ta có thể làm oại chuyện ác độc như thế? Mong mọi người cầu xin cho ta với!”

Từ thị đang định lên tiếng thì bỗng nhớ lại chuyện ở vườn mai nhà họ Thẩm, vì vậy không cất nổi lời nữa.

Chu thị độc ác, lần này nhắm vào Tuy nhi, chắc gì đã là lần cuối? Làm sao biết tiếp theo không nhắm vào cô nương của Nhị phòng?

Gieo nhân nào gặt quả ấy. Từ thị thấy khó mà mở miệng nói đỡ cho Chu thị được.

Diệp An Cố cũng im lặng. Ông đặt mình vào hoàn cảnh của em trai để suy nghĩ, nếu là con gái của ông gặp phải tình cảnh này thì ông cũng không thể tha thứ nổi.

Diệp Cư Tiêu lạnh lùng quan sát Chu thị rồi cất tiếng: “Đủ rồi! Chu thị, tính tình của ngươi thế nào, chắc hẳn mọi người đều biết rõ trong lòng. Ta sẽ nói lại tỉ mỉ chuyện này với An Khang, nếu ngươi là người thức thời thì nên tự xin hạ đường* đi!”

(*) Hạ đường: Chỉ việc ly hôn, hoặc người chồng bỏ người vợ, hoặc là người vợ tự chủ động xin rời đi.

Tự xin hạ đường? Điều đó có khác gì bị chồng đuổi? Bà ta ăn sung mặc sướng bao lâu nay, luôn ăn trên ngồi chốc, bây giờ lại phải tự mình xin rời đi? Nhà họ Diệp không muốn gánh tiếng xấu con trai bỏ vợ, nhưng lại bắt bà ta chịu điều tiếng. Đâu có dễ dàng như vậy!

Nghe Diệp Cư Tiêu nói muốn Chu thị tự xin hạ đường, Diệp Hướng Đĩnh và Diệp Thân mở to hai mắt, bọn họ không muốn chấp nhận kết quả này.

Nếu người mẹ “tự xin hạ đường”, con cái của bà ta sau này sẽ phải sống ở nhà họ Diệp trong nỗi xấu hổ nhục nhã như thế nào? Không được, tuyệt đối không thể như vậy!

Nhưng có cách gì có thể làm ông nội nguôi giận, cứu mẹ tránh được kiếp nạn này đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status