Uông Xưởng Công

Chương 148 : Chương 148KẾT CỤC CỦA CHU THỊ

Cả người Chu thị cứng đờ, ánh mắt của lộ rõ vẻ điên cuồng. Bà ta đột nhiên nhấc bước, lao thẳng về phía cây cột đá bên cạnh, miệng kêu: “Ta thật có lỗi với tướng công, có lỗi với nhà họ Diệp, do ta nhất thời hồ đồ, nên lấy cái chết để tạ tội mới phải!”

Song, bà ta không thể đập đầu vào cây cột đá, vì lúc bà ta vừa có hành động thì Diệp Hướng Đĩnh đã nhanh tay nhanh mắt giữ bà ta lại.

Sau đó, Diệp Thân và Tôn thị đều chạy đến, ba người cùng giữ chặt lấy Chu thị, khóc lóc không cho Chu thị tìm tới cái chết.

Chu thị cố sức giãy giụa, hét lớn: “Đĩnh nhi, Thân nhi, các con buông mẹ ra, để mẹ chết đi! Mẹ thật có lỗi với các con! Sau khi mẹ chết, chuyện cưới xin của Thân nhi với phủ Lâm Xuyên Hầu phải tạm hoãn. Đĩnh nhi phải để tang ba năm, còn phải từ chức để chịu tang, còn cả tướng công nữa, nhất định sẽ bị người ta đàm tiếu rằng vợ chết là điềm xấu...”

Bà ta kêu gào thảm thiết, nhưng từng câu từng chữ lại vô cùng rõ ràng rót vào tai Diệp Cư Tiêu đang ngồi ở vị trí trên cùng, khiến ông ta sầm mặt lại.

Phải rồi, phải rồi, ông ta suýt nữa quên mất mấy điều này. Chu thị xin hạ đường hay chết đi đều sẽ gây ảnh hưởng rất lớn chuyện cưới xin và con đường làm quan của con ruột bà ta đẻ ra, đây cũng không phải là chuyện tốt đối với nhà họ Diệp.

Chu thị chết đi không đáng tiếc, nhưng nhất định không thể làm liên lụy đến nhà họ Diệp, không thể liên lụy đến con cháu của ông ta!

Thế nhưng đề kỵ đã đến nhà, sảnh Thừa Huấn đã mở, Tam phòng đang có mặt đầy đủ ở đây. Nếu dễ dàng bỏ qua cho Chu thị thì vợ chồng con trai thứ ba của ông ta nhất định sẽ không chấp nhận.

Diệp Cư Tiêu trầm ngâm: Rốt cuộc nên xử lý Chu thị thế nào đây?

Sau một hồi khóc lóc giãy giụa, đầu tóc Chu thị rối bù, dáng vẻ vô cùng thê thảm. Diệp An Cố rốt cuộc không đành lòng, không muốn nhìn thấy cảnh máu tươi nhuộm khắp sảnh Thừa Huấn, bèn cất tiếng: “Cha, mạng người quan trọng, xin cha nghĩ lại.”

Từ thị áy náy nhìn Đào thị, nhưng không nói gì.

Thánh nhân đã nói: Lấy đức báo oán, vậy lấy gì trả đức? Lấy chính trực báo oán, lấy đức trả đức. Đúng là cần trừng phạt Chu thị, nhưng lúc này vẫn nên bảo toàn tính mạng cho bà ta.

Diệp An Thế và Đào thị hiểu lí do Diệp An Cố cất tiếng cầu xin, nhưng họ tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Chu thị. Kế hoạch cụ thể như thế, sao có thể bao biện là “nhất thời hồ đồ” để lấp liếm được?

Đúng lúc đó, phía ngoài cửa lớn của sảnh Thừa Huấn vang lên tiếng động, có người bước vào, cao giọng nói: “Mẹ cháu bị oan, tất cả chuyện này đều do mụ đầy tớ gian ác ở bên cạnh mẹ cháu gây ra, xin ông nội suy xét!”

Hóa ra là Diệp Hướng Chinh, y vừa nói vừa lôi một người theo sau. Chính là Tùng ma ma - ma ma quản sự được Chu thị tin dùng

Tùng ma ma quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù, khóe miệng rỉ máu bị lôi vào sảnh Thừa Huấn như một miếng giẻ rách.

“Ông nội, mụ đầy tớ này đã thừa nhận với cháu trai, là do mụ ta thù oán Lục muội, nên đã thuê người ra tay với muội ấy. Tất cả đều là kế hoạch của mụ ta.” Diệp Hướng Chinh nói.

Dứt lời, hắn liền dùng cái chân trái còn lành lặn đá mấy phát vào Tùng ma ma, hung ác nói: “Mụ người hầu ác độc này, mau khai đúng sự thật, còn tha chết cho mụ!”

Cảnh tượng này khiến cả nhà họ Diệp hiểu ra, hóa ra Diệp Hướng Chinh không xuất hiện ở sảnh Thừa Huấn là vì tìm cách giải vây cho Chu thị bằng hành động thực tế.

Tùng ma ma đau đớn rên lên một tiếng, quỳ sụp xuống như muốn dán chặt xuống mặt đất.

Bà ta khàn giọng, nói: “Lão thái gia, những chuyện này đều do nô tỳ làm, không liên quan đến Đại phu nhân. Là do nô tỳ bị ma xui quỷ khiến...”

Tùng ma ma ho ra một ngụm máu, nhìn về phía của Chu thị, áy náy tạ tội: “Phu nhân, nô tỳ có lỗi với người. Nô tỳ đã giấu người làm những chuyện này, xin phu nhân tha thứ cho nô tỳ.”

Diệp An Thế hừ một tiếng, lạnh giọng cất tiếng:”Tùng ma ma là người được Đại tẩu tin dùng nhất, tự nhận mọi tội lỗi về mình cũng quá dễ hiểu.”

Chu thị đang định giải thích thì Tùng ma ma đã ngẩng đầu lên, dữ tợn nhìn về phía Diệp An Thế và Đào thị, miệng phát ra tiếng cười sằng sặc như đang phát điên phát dại. Bà ta không màng tất cả, chửi ầm lên: “Tam phòng các ngươi đều không phải người tốt! Chẳng lẽ chúng ta là người hầu thì phải mặc cho Lục cô nương trách phạt vô cớ sao? Ta không cam lòng! Dựa vào cái gì mà Lục cô nương lại được gả cho nhà họ Cố? Dựa vào gì mà được hưởng những vinh hoa phú quý đó? Cho nên ta mới lừa gạt Đại phu nhân, thuê mấy tên cướp đòi lại công bằng. Các ngươi tốt số tránh được kiếp này. Bằng không... Ha ha, kẻ có tâm địa độc ác, đều sẽ gặp báo ứng!”

Đào thị tức giận đến nỗi tái xanh cả mặt, thật không ngờ, đến lúc này rồi mà Tùng ma ma còn ngậm máu phun người, lại còn đổ vấy cho Tam phòng. Bà không nhịn được quát to: “Ngươi...”

Đào thị còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Tùng ma ma xoay người, nhanh như chớp lao về phía cột đá đằng sau, chẳng ai giữ bà ta lại.

Một tiếng “Cốp” rất lớn vang lên, máu tươi văng ra, chảy ào ào trên trán Tùng ma ma.

Mắt của bà ta trợn trắng dã, chỉ còn thở thoi thóp.

Mùi máu tanh nồng nặc lan khắp sảnh Thừa Huấn, máu ngấm vào nền gạch xanh, thoáng chốc đã khô lại thành một màu đỏ sẫm.

Tất cả mọi người đều chết khiếp trước cảnh tượng đáng sợ ấy, Diệp An Thế và Đào thị sững sờ há hốc miệng, không nói nổi nên lời.

Nhìn Tùng ma ma lao đầu vào cột, Chu thị thầm thở phào nhẹ nhõm. Bà ta không biết vì sao Tùng ma ma lại nhận hết mọi chuyện về mình như vậy, nhưng kể từ thời khắc này, bà ta có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

Tùng ma ma chết đúng lúc lắm! Diệp Cư Tiêu thấy vậy, bèn nhanh trí lợi dụng tình hình, trầm giọng: “Thì ra là vậy, mụ gia nhân này chết cũng đáng! Tuy kẻ phạm lỗi là người hầu, nhưng Chu thị cũng phạm lỗi quản lý không nghiêm, bây giờ ta lấy lại quyền quản lý của Chu thị. Chu thị lập tức chuyển vào Phật đường, không được phép, cấm được ra ngoài!”

Chu thị làm như không thể chịu được tin dữ này, lăn ra giả vờ hôn mê bất tỉnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status