Uông Xưởng Công

Chương 149 : Chương 149CHÁN NẢN

Tùng ma ma tự sát, Chu thị hôn mê, sảnh Thừa Huân nhất thời yên lặng.

Diệp An Thế và Đào thị đều cảm thấy Diệp Cư Tiêu xử phạt Chu thị quá nhẹ. Nhưng đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại, cho dù bọn họ thấy bất bình thì cũng không thể nói thêm gì nữa.

Qua chuyện lần này, bọn họ đã nhìn thấy được bộ mặt thật của Chu thị. Diệp An Thế nghĩ thầm trong lòng: Tốt nhất là nên giam Chu thị vĩnh viễn trong Phật đường, nếu như bà ta dễ dàng được ra ngoài, ông tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

Diệp Cư Tiêu xử lý Chu thị như vậy, trong lòng cũng không mấy yên tâm, dẫu đây đã là cách tốt nhất mà ông ta có thể làm được. Ông ta âm thầm hạ quyết tâm, phải nhốt Chu thị trong Phật đường cả đời, tránh lại mang đến mầm họa cho nhà họ Diệp.

Uông đốc chủ đã vừa ý với hình phạt này chưa? Diệp Cư Tiêu thấp thỏm chờ đợi. Mãi đến ba ngày sau, khi đề kỵ tới dẫn mấy tên cướp kia đi, ông ta mới xem như thở phào nhẹ nhõm.

Đề kỵ không nói gì cả, vậy chứng tỏ Uông đốc chủ hẳn là đã hài lòng... đúng không?

Bấy giờ, Diệp Cư Tiêu đã không còn khó xử hay phân vân không biết chọn bên nào nữa rồi. Nhà họ Cố là gia tộc lớn, cháu trai trưởng của dòng chính đúng là có sức hấp dẫn thật, nhưng ông ta sợ là chưa đợi đến lúc được nhà họ Cố giúp đỡ, chưa đợi được thời cơ lên như diều gặp gió thì căn cơ của nhà họ Diệp đã lung lay, thậm chí không còn tồn tại. Uông đốc chủ, chắc chắn có khả năng này.

Sau chuyện này, ông ta đã quyết định lựa chọn Uông đốc chủ. Chỉ có điều, ông ta vẫn phải suy tính làm thế nào cho vẹn toàn mọi việc.

Chu thị bị phạt ở trong Phật đường, hiển nhiên không thể tiếp tục trông coi nội trạch nhà họ Diệp, quyền quản lý việc nhà dĩ nhiên bị để trống.

Lão phu nhân Kế thị ở Phật đường từ lâu, xưa nay không để ý mọi sự, cũng chẳng thể tiếp quản.

Diệp Cư Tiêu vốn định giao cho Từ thị, nhưng Từ thị lại không chịu tiếp nhận, khéo léo từ chối: “Lão thái gia, con dâu vừa trở về chưa được bao lâu, chưa quen thuộc với Kinh Triệu. Hơn nữa, con dâu không phải là phu nhân nhà quan, lúc xử lý công việc sẽ có nhiều chỗ bất tiện, vẫn nên giao quyền quản lý việc nhà cho Tam đệ muội thì hơn.”

Diệp Cư Tiêu cũng cảm thấy lời nói của Từ thị có lý. Hơn nữa, lần này Tuy tỷ nhi suýt nữa đã gặp nạn, ông ta cũng nên đền bù cho Tam phòng, thế là quyền quản lý nội trạch giao cho Đào thị.

Thế nhưng Đào thị lại cũng không muốn nhận sự đền bù này. Quyền quản lý việc nhà được Chu thị nắm giữ khư khư thật ra là một củ khoai lang nóng bỏng tay đối với Đào thị, bà chỉ muốn cách xa nó mà thôi.

Vừa nghĩ đến việc Chu thị dựa dẫm quyền hành mà gây sự với Tam phòng, lòng bà đã sinh ra chán ghét.

Diệp Cư Tiêu hết cách, đành phải lệnh cho Từ thị và Đào thị cùng nhau trông nom quản lý, hỗ trợ lẫn nhau.

Cùng lúc đó, ông ta cũng mở khố phòng của mình, sai quản gia chọn ra một số dược liệu tẩm bổ như nhân sâm, nấm linh chi, đưa đến Tam phòng, để tỏ ý quan tâm, trấn an Diệp Tuy.

Khi những dược liệu này được đưa đến viện Ánh Tú, đúng lúc Từ thị cũng đang ở đó.

Đào thị vốn định từ chối không nhận, nhưng Từ thị lại ngăn lại.

“Tam đệ muội, đây là tấm lòng của lão thái gia, muội cứ nhận đi, giúp Tuy nhi ổn định tinh thần cũng tốt.” Từ thị lên tiếng khuyên nhủ.

Ánh mắt bà thoáng lướt qua chỗ dược liệu bổ dưỡng kia, trong lòng cảm thấy không đồng tình. Bây giờ lão thái gia mới đưa tới để an ủi, quả thực là đã muộn. Nhân sâm, linh chi tuy rằng đáng giá, nhưng cũng chỉ là vật ngoài thân, đâu bù đắp được gì? Chẳng trách Đào thị lại không muốn nhận chúng.

Đào thị trầm lặng hồi lâu, rồi gật đầu đáp: “Vậy nghe theo Nhị tẩu, muội nhận những thứ này.”

Những thứ này khiến cổ họng Đào thị như muốn mắc nghẹn, nếu lão thái gia thật sự có lòng muốn đền bù, tại sao lại trừng phạt Chu thị nhẹ nhàng như vậy?

Đào thị xưa nay tính tình dịu dàng ôn hòa, nhưng cứ nghĩ đến Chu thị, cơn tức giận lại muốn bùng lên. Ai mà chẳng biết, Tùng ma ma đập đầu chết tại sảnh Thừa Huấn chỉ là con dê thế tội.

Việc chu thị chỉ bị giam trong Phật đường chẳng đủ để làm nguôi lửa giận trong lòng Đào thị.

Bà không tin, Chu thị sẽ ở yên trong Phật đường tu tâm dưỡng tính, e rằng còn đang nghĩ cách để ra ngoài.

Nhìn sắc mặt Đào thị, Từ thị thở dài, áy náy nói: “Tam đệ muội, lúc ở sảnh Thừa Huấn, chỉ vì mạng người quan trọng nên chồng ta mới lên tiếng cầu xin... Mong muội đừng trách.”

Đào thị biết Diệp An Cố và Từ thị không phải là loại người lòng dạ ác độc, sinh lòng trắc ẩn cũng là lẽ thường tình, sao bà có thể trách họ được? Suy cho cùng, Đại phòng với Nhị phòng cũng là anh em ruột cùng một mẹ, quan hệ trước giờ vốn tốt đẹp, bà không thể bắt Nhị phòng đối xử với Đại phòng như kẻ thù được.

Đào thị lắc đầu, đáp: “Nhị tẩu nghĩ nhiều rồi, muội hiểu tâm ý của tẩu mà.”

Khuôn mặt đầy đặn của Từ thị nở nụ cười: “Tam đệ muội, sau này chúng ta đồng lòng hợp sức quản lý nội trạch, nhất định không để xảy ra những việc thế này nữa.”

Hai người mỉm cười nhìn nhau.

Kể từ đó, Từ thị và Đào thị hỗ trợ lẫn nhau, thường xuyên qua lại, mối quan hệ giữa Nhị phòng và Tam phòng ngày càng thêm thân thiết.

Chu thị vào trong Phật đường, ngay bên cạnh nơi ở của lão phu nhân Kế thị, cũng xem như có người bầu bạn.

Thế nhưng, Kế thị như một pho tượng gỗ, hằng ngày ngoại trừ tụng kinh niệm Phật ra chỉ thì tĩnh tâm ngồi thiền, chẳng buồn trao đổi chuyện trò gì với Chu thị.

Hơn nữa, Phật đường yên tĩnh vắng lặng, gần như không có chút hơi người còn đáng sợ hơn cả sảnh Thừa Huấn.

Tình cảnh này tạo áp lực nặng nề cho Chu thị, hơn nữa mỗi lần bà ta nhắm mắt, dường như lại nhìn thấy bộ dạng lúc chết của Tùng ma ma, càng tăng thêm sự hoảng loạn.

Mới chuyển vào Phật đường được hai ba ngày mà bà ta đã tiều tụy hẳn đi, như thể đã già đi chục tuổi.

Chu thị tất nhiên không cam lòng, nhưng thế này đã là nhẹ nhàng lắm rồi. Bà ta chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, ra sức tự nhủ với mình: Tất cả rồi sẽ qua, chỉ cần chồng bà ta trở về là sẽ ổn thôi, bà ta nhất định có thể thoát khỏi đây!

Đến lúc đó, bà ta sẽ đòi lại công bằng cho mình, những kẻ từng làm nhục bà ta, tuyệt đối không được chết tử tế!

Bà ta còn phải bảo vệ con cái của mình, không thể ở mãi trong đây được. Bà ta gắng gượng dựa vào những suy nghĩ đó, cố giữ cho mình tỉnh táo không phát điên lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status