Uông Xưởng Công

Chương 150 : Chương 150XƯỞNG CÔNG TRỪNG PHẠT

Tuy Diệp Cư Tiêu đã ra nghiêm lệnh không cho Chu thị rời khỏi Phật đường, nhưng lại không cấm người ngoài vào thăm.

Lúc này, Diệp Thân đang ở Phật đường. Nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy suy sụp của mẹ mình, nàng ta không kìm được mà đỏ hoe hai mắt.

“Mẹ...” Diệp Thân nghẹn ngào, trong lòng đầy lo lắng và sợ hãi.

Mẹ nàng ta bị đẩy vào Phật đường, sau này nàng ta phải làm sao đây? Ai sẽ lo liệu việc cưới xin cho nàng ta? Nếu phủ Lâm Xuyên Hầu biết chuyện mẹ nàng ta bị phạt, phải vào ở trong Phật đường thì họ sẽ nghĩ gì?

Cứ nghĩ đến chuyện này là Diệp Thân lại thấy hoang mang sợ hãi. Nàng ta nắm chặt tay Chu thị, hoảng loạn nói: “Mẹ ơi, hiện tại Nhị thẩm và Tam thẩm chia nhau quản lý việc nhà, con gái rất sợ. Mẹ, mẹ nhất định phải nghĩ cách ra ngoài nhé!”

Diệp Thân bấu đau tay Chu thị, Chu thị bèn giãy ra theo bản năng, hứa hẹn: “Thân nhi, con buông tay mẹ ra trước. Đến ngày con lấy chồng, mẹ nhất định sẽ ra khỏi Phật đường!”

“Nhưng mà...” Diệp Thân đang định nói tiếp, nghe vậy bèn buông lỏng tay ra.

Chu thị nhắc nhở Diệp Thân: “Thân nhi, bây giờ thế này đã là may lắm rồi, con phải nhẫn nhịn. Tuyệt đối không được làm chuyện gì vào lúc này. Chờ sóng gió qua đi, chờ lão thái gia nguôi giận đã, hiểu chưa?”

Việc cưới xin của Diệp Thân được ấn định là vào cuối tháng ba, từ giờ đến lúc đó còn chưa đầy hai tháng, thời gian đã rất gần, bà ta nhất định sẽ tìm cách rời khỏi đây.

Diệp Thân ngẩn người, không đáp lại. Đến ngày thành thân mẹ nàng ta mới ra khỏi đây thì còn có ích gì? Mẹ còn ở đây thì ai lo liệu cưới xin cho nàng ta được vẻ vang linh đình? Mà sau khi nàng ta rời phủ nhà họ Diệp để về nhà chồng rồi, mẹ có phải ở lại Phật đường hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Thân đột nhiên dâng lên nỗi oán giận. Đang yên đang lành, đi chọc vào Tam phòng làm gì? Lần nào nhắm vào Tam phòng, Đại phòng cũng không có kết cục tốt, mẹ nàng ta vẫn còn không hiểu điều đó sao? Mẹ muốn đối phó với con ranh Diệp Tuy kia lúc nào chẳng được, tại sao lại chọn ngay trước lúc nàng ta lấy chồng, mẹ có nghĩ cho nàng ta hay không? Uổng công nàng ta và anh trai quỳ ở sảnh Thừa Huấn cầu xin, thật ra trong lòng mẹ chỉ có bản thân thôi!

Chu thị không nhận ra vẻ khác thường của Diệp Thân, nếu bà ta biết những suy nghĩ này của con gái mình, e rằng trái tim như bị xé nát...

Bấy giờ, bà ta căn dặn Diệp Thân: “Thân nhi, để mắt vào người của Nhị phòng và Tam phòng, rồi kể lại tình hình của bọn họ cho mẹ biết. Nhất là Nhị thẩm với Tam thẩm con, để mẹ từ từ nghĩ cách.”

Trước đây, một mình bà ta trông coi việc nhà, còn xảy ra nhiều vấn đề thế kia. Bây giờ, Từ thị và Đào thị cùng quản lý, không tranh cãi mới là lạ.

Quyền quản lý việc nhà không dễ lấy đi như vậy đâu, bà ta sẽ tìm cách để chia rẽ hai người họ, khiến hai người trở mặt thành thù, như thế bà ta mới có cơ hội để lợi dụng.

Bà ta dặn dò tỉ mỉ, nhưng Diệp Thân lại chẳng có tinh thần nghe, ngẩn ngẩn ngơ ngơ không biết có bỏ vào tai những lời đó hay không.

***

Trong viện Tây Đường, Diệp Tuy nghe Bội Phong bẩm báo lại chuyện Diệp Thân đến Phật đường, nghe xong chỉ gật đầu không nói gì.

Nàng rất hài lòng với kết cục của Chu thị, trước mắt, bà ta bị như vậy là đáng lắm rồi. Chu thị diễn đủ trò ngay tại sảnh Thừa Huấn, Diệp Cư Tiêu suy xét đủ điều lợi ích chắc chắn sẽ nghĩ cách bảo vệ cho Chu thị.

Huống hồ, nàng cũng không muốn dồn Chu thị vào chỗ chết.

Giết người chẳng qua chỉ là chuyện khiến đối phương đầu lìa khỏi cổ mà thôi, đâu có khó để lấy đi tính mạng một người. Người như Chu thị không đáng để tay nàng nhuốm máu. Cứ để cho Chu thị sống, sống để nhìn thấy người của Tam phòng sống hạnh phúc, mỗi ngày thấy căm hận nhưng chẳng thể làm gì được, đây mới là sự trừng phạt đau đớn nhất.

Giết người sao? Cần gì đến mức đó? Chu thị cứ chết già ở Phật đường đi. Nàng có cách khiến bà ta phải chuyển vào Phật đường, thì cũng có khả năng khiến bà ta không ra ngoài được nữa!

Để đề phòng, sau một hồi ngẫm nghĩ nàng viết một phong thư, sau đó giao cho Bội Phong: “Bội Phong, em đưa phong thư này đến tiêu cục Bất Thất, nhờ họ nhanh chóng gửi đến Tịnh Châu, đạo Giang Nam.”

Nàng nhớ rõ, tỳ thiếp mà Đại bá nàng yêu chiều nhất là Liêu thị.

Hiện giờ, Liêu thị theo Đại bá nàng đến Tịnh Châu. Nếu biết tin Chu thị bị đẩy vào ở trong Phật đường, Liêu thị nhất định sẽ rất vui mừng.

Sau này, cho dù Đại bá về kinh nhậm chức, liệu có có nhớ đến người vợ cả này không… điều này còn rất khó nói.

Thời điểm suy tính kế hoạch, nàng từng nghĩ đến chuyện cắt bớt vây cánh của Chu thị, làm cho bà ta không thể vẫy vùng được nữa. Kết quả bây giờ còn tốt hơn mong đợi, tất cả đều nhờ vào Uông đốc chủ.

Uông đốc chủ đã ra tay, vậy thì chắc chắn có thể từ chối lời đề nghị kết thông gia của nhà họ Cố rồi.

Diệp Tuy nhắm mắt lại, từng cảnh tượng trong ngõ Bố Châu tối hôm đó lại lướt qua trong đầu, nhớ đến gương mặt anh tuấn và lạnh lùng kia.

Hắn nói “Gả cho ta đi”, hắn nói “Bổn tọa sẽ bảo vệ cho nàng”, hắn nói “Không sao cả”, hắn nói “Cứ nghe theo lòng mình là được rồi”… Thì ra, những lời này đã khắc sâu trong tâm trí nàng đến vậy.

Đốc chủ...

***

Vào lúc này, Thẩm Trực đang bẩm báo với Uông Ấn: “Xưởng công, mấy tên cướp kia đã được dẫn về Đề Xưởng. Đại phu nhân nhà họ Diệp đã bị tước quyền quản lý, đầy vào ở trong Phật đường, không được ra ngoài.”

Nghe ngóng việc riêng của nhà họ Diệp, đối với đề kỵ dễ như trở bàn tay. Chẳng qua là, Thẩm Trực không biết kết quả này có làm xưởng công hài lòng hay không? Bởi xử phạt thế này là quá nhẹ nhàng! Tuy nhiên, xưởng công chưa ra chỉ thị, Thẩm Trực và đề kỵ không thể tự ý làm gì cả.

Trong lòng Thẩm Trực âm thầm suy tính, dùng loại hình tra tấn nào thì phù hợp với Chu thị. Dùng dao cắt? Dùng lửa đốt? Hay là dùng roi? Chỉ cần xưởng công ra lệnh, y nhất định sẽ làm hết sức trơn tru, khiến cả đời này Chu thị không dám động đến xưởng công phu nhân tương lai nữa!

Uông Ấn phớt lờ ánh mắt vô cùng tha thiết của Thẩm Trực, vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng, điềm tĩnh như thường, như chẳng có ý kiến gì trong chuyện này.

Song, hắn lại cầm khăn gấm lên, thong thả lau sạch từng ngón tay thon dài trắng nõn.

Tất cả đề kỵ, kể cả Trịnh Thất đang nấp trong bóng tối đều hiểu, đây là dấu hiệu trước khi xưởng công nổi giận, cũng là thói quen khi xưởng công không hài lòng.

Xem ra, Chu thị đã thật sự chọc giận xưởng công rồi. Không biết xưởng công có gì phân phó?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status