Uông Xưởng Công

Chương 151 : Chương 151CUỐI CÙNG CŨNG GẶP BÁO ỨNG

Uông Ấn đặt chiếc khăn gấm sang một bên, lạnh nhạt ra lệnh: “Thẩm Trực, ngươi đến nhà họ Diệp bắt Chu thị...”

Chu thị thuê cướp chẳng phải vì muốn phá hủy dung mạo của cô gái nhỏ sao? Nếu đã như vậy, bổn tọa cũng không làm gì khác, Chu thị cũng đừng muốn giữ bản mặt của mình lại nữa!

Trên người Uông Ấn tỏa ra một luồng sát khí, càng lúc càng nồng đậm, nhưng bỗng chốc lại lắng xuống, như thể chưa từng xuất hiện.

Thẩm Trực thầm run rẩy trong lòng, kính cẩn nhận lệnh: “Vâng, thưa xưởng công!”

Đêm xuống, Phật đường của nhà họ Diệp yên tĩnh chưa từng thấy, cứ như bỏ hoang không ai ở. Sự yên tĩnh kỳ dị này kéo dài cho đến tận lúc bình minh.

Vài tiếng rít gào thảm thiết vang lên, rốt cuộc cũng khiến Phật đường có thêm chút hơi người...

Âm thanh thảm thiết vang lên vô cùng não nề, giống như có người nhìn thấy ác quỷ, tiếng thét cắt ngang sự yên bình của nhà họ Diệp. Những gia nhân ở gần đó vội vàng chạy đến, đám người hầu trong Phật đường cũng chỉ vừa mới tỉnh dậy, phát hiện tiếng kêu thảm thiết đó chính là của Đại phu nhân Chu thị.

Chu thị ôm chặt mặt, người co quắp, không ngừng lăn qua lăn lại, lớn tiếng gào khóc vô cùng thảm thương, đau đớn.

Đám đầy tớ sợ hãi đến ngây người, Đại phu nhân làm sao vậy?

Khoảng khắc lúc Chu thị ngửa mặt lên, có người hầu vô tình nhìn thấy được khuôn mặt của bà ta, sợ hãi hét toáng lên, thiếu chút đẩy cửa chạy ra ngoài.

Mặt của phu nhân... Thật quá kinh khủng!

Trên mặt Chu thị đầy các vết chém đan xen nhau, hơn nữa vết chém lại sâu, miệng vết thương không ngừng rỉ máu, hòa với nước mắt của bà ta tạo thành từng rãnh đọng lại.

Không biết có phải là ảo giác hay không, người đầy tớ này cảm thấy vết máu còn hơi hướng chuyển sang màu đen, không giống như máu tươi.

“Đau… Đau, đau quá... Mặt của ta, mặt của ta!” Chu thị dùng hai tay ôm mặt, nhưng không dám chạm vào.

Kế thị vừa mới tỉnh lại, sau khi nhìn thấy tình cảnh của Chu thị, gương mặt không cảm xúc của bà cũng lộ ra vẻ sửng sốt. Bà tới gần Chu thị, không biết nghĩ đến điều gì mà bất chợt dừng lại, miệng không ngừng niệm: “A di đà Phật, a di đà Phật...”

Toàn bộ đám người hầu đều kinh hãi, có kẻ nhanh nhẹn vội chạy đi báo việc này cho Nhị phu nhân và Tam phu nhân.

Ngay sau đó, Từ thị, Đào thị và phủ y* lập tức đuổi tới Phật đường.

Lúc bọn họ tới nơi, Chu thị đã ngừng gào thét, bà ta chẳng còn hơi nào mà kêu than nữa, đau đến mức chỉ muốn ngất đi.

(*) Phủ y: thầy thuốc ở trong phủ, chuyên thăm khám sức khỏe cho chủ nhân trong phủ.

Tóc tai bà ta lúc này rối bù, không ai nhìn được rõ mặt mũi, cuối cùng phủ y bước đến, vén tóc bà ta lên.

Vừa nhìn qua, ông hít vào một hơi lạnh.

Trừ mắt mũi miệng ra, không biết có bao nhiêu vết chém trên mặt, vết chém sâu đến tận xương, da thịt bị mở toạc lòi hết ra ngoài. Nhìn kĩ còn có thể thấy thứ thuốc màu đen trong vết chém hòa với nước mắt chảy xuống, kinh khủng vô cùng.

Phủ y lui lại mấy bước, sắc mặt trắng bệch, nói với Từ thị và Đào thị: “Nhị phu nhân, Tam phu nhân, Đại phu nhân bị thương quá nặng, phải mời đại phu có y thuật cao đến chữa trị mới được. Tiểu nhân... tiểu nhân vô dụng! Xin phu nhân thứ tội, thứ tội!”

Lúc này, Từ thị và Đào thị cũng thấy rõ tình trạng của Chu thị, trong lòng đều hoảng sợ, hoàn toàn thông cảm cho sự sợ hãi của phủ y.

Chu thị... Sao Chu thị lại bị thương nặng thế này?

Xảy ra chuyện lớn như vậy, Từ thị không dám chậm trễ, lập tức ra lệnh cho người hầu: “Mau, lập tức đến viện Diên Quang, nhanh chóng bẩm báo việc này cho lão thái gia, mau, đi mau!”

Theo đề nghị của phủ y, Từ thị lập tức viết bái thiếp lấy danh nghĩa của Chu thị gửi đến phủ của Trần Diệu Thủ, xin Trần Diệu Thủ đến cứu chữa cho Chu thị.

Xong xuôi, Từ thị mới nhận ra lưng áo của mình ướt sũng mồ hôi lạnh. Tình trạng của Đào thị hiển nhiên cũng chẳng khá hơn chút nào.

Sắc mặt của cả hai người trắng bệch, hai người liếc nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ kinh hãi trong mắt người đối diện.

Là ai làm Đại tẩu ra nông nỗi này?

Tim của hai người đều đập “thình thịch”, muốn nói gì đó, nhưng lại nhận ra không biết phải nói gì, đành phải nén nỗi kinh hãi chờ Trần Diệu Thủ đến.

Đào thị bất chợt nghĩ đến Tuy nhi, nghĩ đến chuyện Chu thị muốn rạch mặt Tuy nhi, nhịp tim lại đập càng thêm dồn dập. Thì ra, hủy dung mạo là thế này, đây là ý muốn của Chu thị lúc trước đúng không?

Bà đứng phía sau Từ thị, lẳng lặng nhìn gương mặt đáng sợ của Chu thị, vẻ kinh sợ trong mắt dần tan đi, chỉ còn lại sự bình tĩnh.

Chu thị từng có suy nghĩ ác độc, hiện tại đã phải nhận báo ứng. Kết quả này khiến Đào thị không biết nói sao cho phải.

Bấy giờ, người của Đại phòng - Diệp Hướng Đĩnh, Diệp Thân và Tôn thị mới vội vã chạy đến.

Lúc này, Chu thị đã không chịu nổi nữa, ngất đi vì đau.



Diệp Thân gục xuống trước mặt Chu thị, vừa nhìn thấy gương mặt của mẹ mình thì sợ hãi hét toáng lên, giật lùi về sau.

Diệp Hướng Đĩnh nhíu chặt mày, sắc mặt hơi tái trắng, Tôn thị thì nép sát vào người hắn ta bật khóc.

Diệp Hướng Chinh như không dám tin vào mắt mình, hung hăng nói: “Là Tam phòng, nhất định là Tam phòng làm! Là Tam phòng trả thù! Chắc chắn là vậy, chắc chắn là vậy!”

Y quay đầu nhìn Đào thị, trong ánh mắt chứa đầy hận thù, lớn giọng chất vấn: “Tam thúc mẫu, có phải là các người không? Có phải là các người không?”

Nghe Diệp Hướng Chinh chất vấn không chút khách khí như vậy, vẻ mặt Đào thị lạnh hẳn đi. Bà còn chưa kịp nói gì, sau lưng đã truyền tới tiếng quát lớn: “Hỗn xược! Chinh ca nhi, ai cho cháu nói năng như vậy với bề trên? Không biết lớn nhỏ, lập tức nhận lỗi ngay!”

Người lên tiếng chính là Diệp An Cố.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status