Uông Xưởng Công

Chương 64 : Chương 64: Dốc toàn lực

Chương 64NỔI TIẾNG BỐN PHƯƠNG

Mấy vị viện chủ Khuê Học nghe xong liền gật đầu, lên tiếng tỏ vẻ đồng ý. Nhưng cũng có người phản đối, ví như viện chủ viện Kỳ.

“Thiệu cô nương quả thật rất khá, nhưng chúng ta cho rằng Diệp cô nương cũng rất ưu tú. Trong lần kiểm tra này, Diệp cô nương đứng đầu về tài chơi cờ, và được công chúa điện hạ khen ngợi trong phần thi môn ‘sách’. Còn về trình độ môn ‘soạn’ thì chắc hẳn mọi người đều đã rõ.” Viện chủ viện Kỳ phản bác ý kiến của Chung ma ma.

Viện chủ viện Kỳ cả đời si mê nghệ thuật chơi cờ, làm người hơi chất phác, ngoài cờ ra không có gì lọt vào mắt. Ông chỉ khăng khăng nói ra những suy nghĩ trong lòng mình, nên căn bản không biết đến ý nghĩa việc “phản đối” Chung ma ma.

Viện chủ viện Kỳ vừa nói xong, Trưởng công chúa liền cười đáp: “Đúng là như vậy, vị Diệp cô nương này cũng rất khá! Có điều, nghe các vị nói thì Thiệu cô nương cũng rất ưu tú không kém. Một chốc một lát, bổn cung khó mà định đoạt kết quả.”

Những lời này của Trưởng công chúa khiến sắc mặt của Chung ma ma khẽ thay đổi, nhưng vẫn cố nhịn không nói gì.

Sơn trưởng Khuê Học Tạ Phượng Trì không phát biểu bất cứ ý kiến gì, vẫn giữ thái độ trung lập. Ông thoáng nhìn sắc trời bên ngoài rồi nói: “Trời đã sắp tối rồi, xin các vị mau chóng đưa ra quyết định.”

Tạ Phượng Trì hiểu rất rõ, các giám khảo ở sảnh Gia Hành đang chia làm hai phe. Một phe là Chung ma ma - đại diện cho Hoàng hậu nương nương, phe thứ hai... đương nhiên chính là Trưởng công chúa điện hạ.

Tạ Phượng Trì đương nhiên đứng về phía Trưởng công chúa điện hạ, nhưng ông là sơn trưởng của Khuê Học, phải cư xử công bằng chính trực, không thể tỏ ra thiên vị được.

Bấy giờ, Định Quốc Công phu nhân Bành thị với mái đầu bạc trắng, nở nụ cười hiền hậu, cất giọng nói: “Cứ giằng co tiếp thế này cũng không hay. Chi bằng, các vị nghe bà già này một câu? Bà già này thế mà lại có cách để quyết định người đứng đầu của tam đẳng Khuê Học đấy.”

Tất cả mọi người trong sảnh Gia Hành, bao gồm cả Trưởng công chúa đều đáp: “Xin lão phu nhân chỉ bảo.”

Trong lòng họ đều thắc mắc: Không biết Định Quốc Công phu nhân sẽ có cách gì? Ai sẽ là người đứng đầu tam đẳng của Khuê Học đây?

Bành thị nói: “Nếu Thiệu cô nương cùng Diệp cô nương đều ưu tú như vậy, thì bà già này thấy, hai người đó có thể cùng đứng đầu, các vị nghĩ thế nào?”

Hai người cùng đứng đầu, đây chính là giải pháp của Định Quốc Công phu nhân!

Lời này vừa nói ra, mọi người liền sững sờ, làm cho sảnh Gia Hành càng thêm yên tĩnh, gần như có thể nghe thấy tiếng kiến bò.

Chung ma ma mấp máy môi đang định nói gì đó thì lại thấy Bành thị thản nhiên nhìn sang bên này. Mặt mày bà hiền hậu, ánh mắt cũng rất đỗi dịu dàng, nhưng chứa đựng ẩn ý sâu xa.

Nhất thời, Chung ma ma không dám có hành động gì nữa, nuốt hết toàn bộ lời định nói xuống bụng.

Bành thị dời ánh mắt, rồi nói tiếp: “Khuê Học là nơi để các cô nương tiếp thu kiến thức, hai vị cô nương này đều đã đạt thành tích nổi bật, đều có thể là thủ khoa. Chắc hẳn như vậy càng thể hiện rõ được ân đức của Hoàng hậu nương nương.”

Nghe Bành thị nhắc đến Hoàng hậu nương nương, Chung ma ma không khỏi rụt người lại.

Trưởng công chúa Trịnh Vi vẫn ngồi lặng yên trên ghế, dường như đang suy nghĩ về giải pháp “đồng thủ khoa” này.

Tạ Phượng Trì nhân cơ hội, nói: “Lão phu nhân nói rất phải, đây đúng là ý nghĩa của cuộc so tài Khuê Học lần này. Nếu chỉ có một cô nương có thành tích không nổi bật được chọn làm thủ khoa, e rằng sẽ khiến người đời chê trách. Đối với Khuê Học, đối với phượng nghi* cũng có tổn thất. Để hai người đó cùng đứng đầu là cách hay nhất!”

(*) Phượng nghi: ý chỉ Hoàng hậu nương nương.

Dứt lời, Tạ Phượng Trì nhìn quanh sảnh Gia Hành một lượt, cười rồi nói tiếp: “Các vị có ý kiến gì khác không?”

Đương nhiên là không rồi. Vị trí đứng đầu tam đẳng trước đó vẫn chưa được quyết định là ai, nếu giờ hai người đồng thủ khoa thì hợp ý của cả đôi bên rồi, cần gì phải tranh cãi nữa?

Thế là mọi người, bao gồm cả Chung ma ma đồng loạt tán thành, còn nói nhờ vào cao kiến của lão phu nhân, bọn họ đều nghe theo giải pháp của lão phu nhân, v.v...

Cứ như vậy, thủ khoa tam đẳng đã được xác định, chính là cả Thiệu Chân và Diệp Tuy.



Nghĩ tới những cô nương Khuê Học đang chờ kết quả bên ngoài, Tạ Phượng Trì liền dẫn các vị tiên sinh Khuê Học rời đi thông báo.

Ngay sau đó, Chung ma ma cũng cung kính hành lễ với Bành thị và Trưởng công chúa, rồi rời khỏi sảnh Gia Hành.

Sau khi bọn họ rời khỏi, Trưởng công chúa liền đứng dậy cảm tạ Bành thị: “Chuyện thủ khoa lần này, mẹ vất vả rồi.”

Bành thị lắc đầu, đáp: “Vất vả gì đâu? Đồng thủ khoa, đây là kết quả tốt nhất rồi. Khuê Học... cứ như vậy đi.”

Lúc trước bà quyết định dành một góc Trạc Tú Viên xây dựng Khuê Học là thật lòng mong các cô nương học hành có kết quả. Nhưng trong thâm tâm bà hiểu rõ, sự tồn tại của Khuê Học, cuối cùng cũng sẽ không tránh khỏi rơi vào tình cảnh trở thành công cụ tranh giành quyền lực. Việc tranh cãi về vị trí đứng đầu lần này cũng chỉ vì lí do đó thôi.

Thế nhưng bà không thể trơ mắt nhìn việc này xuất hiện trước mắt mình được, nên mới đồng ý với thỉnh cầu của Trưởng công chúa làm quan giám khảo cuộc so tài.

Mà quan trọng hơn là, bà đã nhận ra ý định can dự vào Khuê Học của Hoàng hậu nương nương, cánh tay của Hoàng hậu nương nương cũng vươn quá dài rồi!

Bành thị ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “May mắn lần này có bất ngờ xảy ra, xuất hiện một cô nương có thể cạnh tranh với Thiệu Chân. Cô nương này là ai? Trước giờ, bà già này chưa từng nghe nói về nàng ấy.”

Trưởng công chúa mỉm cười, đáp: “Đây là cháu gái của Diệp Cư Tiêu, em gái ruột của Thuần tần trong cung. Lúc trước, bổn cung đã tiến cử nàng ấy làm đệ tử của Bích Sơn Quân...”

Trưởng công chúa nói xong liền lấy ra một bài thi, xem đi xem lại mấy lần, sau đó không khỏi thở dài: Cô nương này, cũng khiến bổn cung rất tò mò.

Đây chính là phần trả lời môn “sách” của Diệp Tuy.

Trong bài chỉ viết mấy câu ngắn gọn, rằng “Vợ hiền khó làm, không thể không làm. Buộc phải cam lòng, không cam tất biến.”

Chỉ vì mấy câu này, Trưởng công chúa phải nhìn nhận Diệp Tuy với con mắt khác và đánh giá rất cao. Bằng không thì Diệp Tuy đã chẳng thể cùng Thiệu Chân tranh vị trí thủ khoa.

Trưởng công chúa rất tò mò, một cô gái nhỏ mới mười lăm tuổi, còn chưa đính ước, sao có thể viết ra câu “Vợ hiền khó làm, không thể không làm” như vậy?

Lời này, cảm giác như thể của một người đã nhiều lần trải qua đau thương, trình độ cảm nhận vượt xa những cô nương khác cùng tham gia thi. Bà cho rằng “vị trí thủ khoa” này hoàn toàn xứng đáng.

Bà càng tò mò hơn là, vợ hiền nếu đã khó làm thì sẽ gây ra biến gì đây?

Tiếc là, cô gái nhỏ này cũng chưa có lời giải đáp. Có lẽ, bản thân nàng ta còn chưa nghĩ ra cách giải quyết?

Không ngờ, cô gái nhỏ lúc trước ngẫu nhiên gặp ở viện Cầm lại là người thú vị thế này và trở thành nhân tố bất ngờ trong cuộc so tài lần này.

Đồng thủ khoa! Bà muốn xem xem, hoàng hậu sẽ lấy lý do gì để đề cập đến việc cưới xin giữa Thập hoàng tử và Thiệu Chân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status