Uông Xưởng Công

Chương 66 : Chương 66: Thắng cờ

Chương 66CỐ CHƯƠNG XUẤT HIỆN

Bảo vật vô tình có được lại vô tình đánh mất trong kiếp trước, bây giờ đã trở lại rồi. Kiếp này, nàng tuyệt đối sẽ không giao nó cho Cố Chương, nhất định sẽ bảo vệ nó thật tốt, để nó tỏa ánh hào quang không thể che giấu!

Thiệu Chân và Diệp Tuy đứng sóng đôi, cẩn thận nâng giữ phần thưởng trên tay, trên mặt hai người đều nở nụ cười. Nhìn cảnh này, Sơn trưởng Tạ Phượng Trì hài lòng gật đầu.

Cuộc so tài kết thúc, bậc tam đẳng đồng thủ khoa, các bên đều vừa ý. Lần này không chỉ không đắc tội với vị quý nhân trong cung, mà đối với Khuê Học cũng là một chuyện tốt.

Tạ Phượng Trì mỉm cười khích lệ các cô nương vài câu, rồi tuyên bố cuộc so tài Khuê Học lần này đã kết thúc, mọi người có thể giải tán.

Nhưng, các cô nương vẫn không hề nhúc nhích. Bởi vì họ vẫn đang đắm chìm trong kinh ngạc và ngưỡng mộ. Đến khi họ lấy lại tinh thần thì Thiệu Chân và Diệp Tuy đã rời đi.

***

Trên đường rời khỏi Trạc Tú Viên, Thẩm Văn Huệ thấp giọng, ngập ngừng hỏi Diệp Tuy: “Đây... đây là phần thưởng của Hoàng hậu nương nương ban cho sao?”

Thẩm Văn Huệ giơ tay định chạm vào cuốn sách, nhưng chưa chạm vào đã hoảng sợ rụt tay về.

Phần thưởng của Hoàng hậu nương nương ban cho quá quý giá, được nhìn đã là may mắn, sờ vào sợ là sẽ làm hỏng mất!

Dù đã tận mắt chứng kiến Diệp Tuy nhận thưởng, được tận mắt nhìn cuốn sách màu xanh đen, Thẩm Văn Huệ vẫn có cảm giác như đang nằm mơ, cảm giác mọi thứ trước mắt đều quá không chân thật.

Từ khi Diệp Tuy quyết định tham gia cuộc thi tài Khuê Học, Thẩm Văn Huệ đã luôn khích lệ cổ vũ Diệp Tuy. Nhưng đó là vì Thẩm Văn Huệ muốn động viên bạn mình, chứ chưa từng nghĩ đến việc Diệp Tuy có thể giành được vị trí thủ khoa.

Vậy mà A Ninh lại thật sự giành được. Hóa ra, A Ninh thực sự nghiêm túc, thực sự nói được làm được!

Thẩm Văn Huệ cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại. Sau khi hít sâu vài hơi, nàng như nhớ đến điều gì đó, liền bật cười nói: “A Ninh đã giành được vị trí thủ khoa rồi! Tốt quá, chắc những người khác chẳng khác gì nuốt phải ruồi bọ đâu nhỉ? Ha ha!”

“...” Diệp Tuy không còn lời gì để nói, so sánh kiểu gì vậy? Ruồi bọ gì chứ, hơi buồn nôn rồi đấy.

Nhưng nàng vẫn gật đầu mỉm cười với Thẩm Văn Huệ. Tứ Nghệ này đã nằm trong tay nàng, mặc kệ Huệ tỷ so sánh kỳ cục thế nào, chuyện này vẫn đáng để vui mừng.

“A Ninh, muội mau cất sách đi! Tỷ chỉ nhìn thôi cũng thấy sợ!” Thẩm Văn Huệ nói với Diệp Tuy.

Phần thưởng của Hoàng hậu nương nương ban cho thì phải nâng niu cẩn thận, sao A Ninh cứ thoải mái lấy ra thế này? Nhìn thấy một vật quý giá như thế, tim Thẩm Văn Huệ cũng lỡ mất mấy nhịp.

Diệp Tuy nghe lời cất sách đi, Thẩm Văn Huệ mới trấn tĩnh lại, tò mò hỏi: “A Ninh, muội nhanh nói cho tỷ biết, muội làm thế nào mà giành được vị trí thủ khoa vậy? Điều này thật sự không thể ngờ được...” Thẩm Văn Huệ là người thẳng thắn nghĩ gì nói nấy.

Thật ra, đây cũng là tiếng lòng của tất cả cô nương Khuê Học, bởi vì thành tích trước giờ của Diệp Tuy quả thực quá kém, không một ai nghĩ nàng có thể giành được vị trí đứng đầu.

Diệp Tuy khép hờ đôi mắt, cười đáp: “Có lẽ là… muội vừa khéo thể hiện không tồi trong ba môn thi chăng?”

Nàng thầm biết rõ đây chỉ là một trong số những nguyên nhân, chủ yếu vẫn nằm ở Định Quốc Công phu nhân và Trưởng công chúa và cả ở ván cờ thế lực trong triều nữa...

Chuyện đồng thủ khoa, nói thẳng ra là bởi trong triều có người không muốn Thiệu Chân một mình chiếm hết hào quang mà thôi.

Nhưng, như vậy thì đã sao? Nói gì thì nói, cuối cùng cũng không uổng phí công sức nàng bỏ ra trong những ngày qua, tất cả đều được đền đáp xứng đáng.

Hai người vừa cười nói vừa rời khỏi Trạc Tú Viên. Chính lúc bước ra cổng, Diệp Tuy bắt gặp một vị công tử trẻ tuổi, trong lòng tức thì hoảng hốt.

Cố Chương, sao Cố Chương lại xuất hiện ở đây?

Tuy trời đã tối, nhưng trước cửa Trạc Tú Viên được treo rất nhiều đèn lồng lớn, khiến nơi này được chiếu sáng như thể ban ngày.

Diệp Tuy đang nghe Thẩm Văn Huệ kể chuyện cười, lúc bước ra khỏi cửa, nàng vô thức đưa mắt lên nhìn về phía trước. Đúng lúc trông thấy một vị công tử trẻ tuổi đang vội vàng đi đến, cả người nàng sững lại, trong lòng hoảng loạn không thôi.

Chỉ thoáng nhìn qua, nàng đã nhận ra đó là Cố Chương!

Cố Chương, con trai trưởng của dòng chính nhà họ Cố ở Nam Bình. Sắp đến Tết Nguyên Đán rồi, sao hắn ta lại xuất hiện ở Kinh Triệu? Không phải nên ở Nam Bình sao?

Tháng mười một của kiếp trước, lúc nhà họ Cố đến kết thông gia, Cố Chương cũng không đến Kinh Triệu. Nàng nhớ rõ Cố Chương vẫn luôn ở Nam Bình, mãi đến năm Vĩnh Chiêu thứ hai mươi lăm, khi bắt đầu ra làm quan, hắn ta mới đặt chân tới đây.

Nàng biết kiếp trước và kiếp này sẽ khác nhau, nhưng chưa bao giờ ngờ tới việc sẽ gặp Cố Chương ở đây. Chuyện này xảy ra bất ngờ đến mức khiến cả người nàng cứng đờ như rơi xuống hố băng.

Hình ảnh của kiếp trước như diễn ra trước mắt nàng, hình ảnh Cố Chương vô tình lạnh lùng, ra tay độc ác, giết chết cha mẹ và các anh em của nàng, hủy diệt chỗ dựa của nàng...

Người này, cho dù nàng đã tận mắt thấy hắn tắt thở, nhưng ngay tại lúc này lòng nàng vẫn cuồn cuộn sóng, vẫn có cảm giác oán giận khó mà kiềm chế được.

Nỗi oán giận này mãnh liệt kéo tới, rồi lại nhanh chóng tan biến.

Diệp Tuy nhắm mắt lại, hết thảy sóng trào liền lắng xuống.

Kinh nghiệm của bốn mươi năm sống vẫn có tác dụng. Dẫu căm hận đến nỗi muốn ăn tươi nuốt sống hắn ta, nàng vẫn có thể bình tĩnh đứng nhìn Cố Chương đang vội vã đến gần.

Thẩm Văn Huệ cũng dừng bước, ánh mắt cũng hướng về phía Cố Chương. Khi nhìn rõ tướng mạo của hắn thì mở tròn mắt, không thốt nên lời.

Có lẽ Cố Chương đang có chuyện quan trọng nên bước chân hết sức gấp gáp. Lúc đi ngang thì chỉ hơi nghiêng đầu liếc nhìn hai nàng một cái, sau đó lại tiếp tục đi vào trong Trạc Tú Viên và biến mất giữa sắc trời đã tối đen.

Đợi hắn ta đi xa rồi, Thẩm Văn Huệ mới hoàn hồn, vỗ nhẹ lên ngực, cảm khái nói: “Vị công tử vừa rồi anh tuấn quá đi mất! Anh tuấn hơn tất cả những người tỷ từng thấy! A Ninh, muội nói có phải không?”



Nhìn thấy người đẹp thì tâm tình ai cũng vui sướng, nhất là với một cô nương trẻ tuổi như Thẩm Văn Huệ mà nói, nhìn thấy một người như Cố Chương, khen ngợi vài câu là điều không thể tránh khỏi.

Diệp Tuy không đáp lời cúi đầu, cảm nhận cuốn “Tứ Nghệ” mình vẫn đang ôm chặt trong lòng mới thấy bình tĩnh hơn đôi chút.

Ngay sau đó, nàng ngẩng đầu mỉm cười nói với Thẩm Văn Huệ: “Đúng vậy, tuấn tú thật, nhưng có liên quan gì tới chúng ta đâu? Đã muộn rồi, chúng ta mau về nhà thôi.”

Đúng vậy, Cố Chương lúc còn trẻ tuấn tú hơn bất cứ vị công tử trẻ tuổi nào của Kinh Triệu. Quan trọng hơn là, hắn không chỉ có gương mặt, mà võ nghệ còn cao cường, tài năng phẩm chất đều vượt trội.

Thế thì đã sao? Với nàng, Cố Chương còn kinh khủng hơn cả ác quỷ dạ xoa...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status