Uông Xưởng Công

Chương 74 : Chương 74HỌA PHÚC

Sau khi uống xong chén trà mà Uông đốc chủ rót, Diệp Tuy cuối cùng cũng thấy lòng ấm áp hơn, tay chân cũng không còn lạnh băng nữa.

Khi Uông Ấn ngước mắt nhìn nàng lần nữa, nàng đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, và còn có thể thản nhiên hỏi về tình hình của Cố Chương.

Sau một hồi suy nghĩ, Diệp Tuy hỏi: “Đại nhân, sao Cố... Đại công tử nhà họ Cố lại muốn nghe ngóng về tiểu nữ?”

Nếu Uông đốc chủ biết chuyện Cố Chương đang nghe ngóng về nàng, vậy chắc đã điều tra được đôi chút rồi chăng? Tin tức được tiết lộ từ miệng Đốc chủ đại nhân, đương nhiên chính xác hơn so với việc nàng tự mình suy đoán.

Tiếc thay, Uông Ấn chỉ trả lời duy nhất hai chữ: “Không biết.”

Hắn quả thực không biết vì sao Đại công tử nhà họ Cố lại điều tra về nhà họ Diệp, kì thực hắn cũng ngẫu nhiên biết được việc này.

Loại tin tức cá nhân vụn vặt này, đương nhiên không phải do đề kỵ tra được, mà là đến từ Vận Chuyển Các. Thằng nhãi Ngô Bất Hành kia không biết có ý gì, mà lại bẩm báo việc này lên, ngay cả Phong bá cũng đứng một bên xem trò vui, không hề ngăn cản.

Mà thôi, nếu Ngô Bất Hành không nhiều chuyện thì hiện giờ hắn đã không thể cảnh báo cô gái nhỏ này rồi.

Diệp Tuy lại rơi vào trầm lặng. Đến cả Uông đốc chủ cũng không biết Cố Chương đang tính toán gì, đủ thấy hắn ta làm việc giấu giếm kĩ thế nào.

Thật ra, nàng rất rõ bản lĩnh của Cố Chương. Dù hiện tại, hắn ta vẫn còn trẻ, nhưng nàng cũng không dám xem thường.

Kiếp trước, nàng có thể đánh bại Cố Chương là nhờ thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Nếu như lại đối đầu một lần nữa, nàng thật sự không có đủ lòng tin sẽ hạ gục được hắn ta.

Chính vì hiểu rõ Cố Chương, chính vì đã từng đánh bại hắn ta, nên nàng mới biết sự lợi hại của hắn ta.

Có ai sẽ thất bại mãi đâu? Kiếp trước Cố Chương thua, không có nghĩa là kiếp này hắn ta cũng sẽ thua.

Sau ba chén trà và thấy cô gái nhỏ đã dần dần lấy lại bình tĩnh, Uống Ấn liền chuẩn bị rời đi.

Đề Xưởng còn có việc, hắn không có quá nhiều thời gian để thưởng trà. Có điều lần này, hắn không định lặng lẽ rời đi, mà dông dài thêm một câu: “Sợ cái gì? Nước đến thì đất ngăn, binh đến thì tướng chặn.” Nói xong, cũng không đợi Diệp Tuy trả lời mà sải bước đi luôn.

Tất nhiên, hai đề kỵ theo sau hắn lại lần nữa rơi cằm vì khiếp sợ. Xưởng công vốn không phải người dông dài mà!

Ánh mắt Diệp Tuy dõi nhìn theo cho đến khi bóng dáng Uông Ấn hoàn toàn biến mất, nàng mới từ từ suy ngẫm về lời khuyên vừa rồi của hắn.

Đúng vậy, nước đến thì đất ngăn, binh đến thì tướng chặn thôi. Bất kể Cố Chương có dự định gì, bất kể Cố Chương lợi hại ra sao, tất cả những gì nàng có thể làm là chuẩn bị đầy đủ biện pháp đối phó, chỉ đơn giản vậy thôi.

Lời nhắc nhở của Uông Ấn khiến lòng nàng nhẹ nhõm hơn, sự sợ hãi và cái lạnh cũng dần dần bị xua đi.

Sợ cái gì chứ?

Nếu Cố Chương xuất hiện vì phần thưởng của cuộc thi tài Khuê Học, vậy thì không cần phải lo lắng. Cuốn “Tứ nghệ” sớm đã bị nàng thay đổi hình dạng và giấu đi rồi. Phiền nhất vẫn là chuyện cưới xin của nàng...

Nàng chỉ kém Diệp Thân có ba tháng, mà Diệp Thân đã đính hôn rồi, vậy thì hôn sự của nàng cũng chẳng còn cách xa nữa?

Nếu Cố Chương đến nhà họ Diệp hỏi cưới, với bản tính ông nội nàng thì chỉ riêng cái danh nhà họ Cố ở Nam Bình cũng đã đủ để ông ta vội vã đồng ý ngay rồi.

Nàng tuyệt đối không hi vọng Cố Chương khác với kiếp trước. Cách tốt nhất lúc này là hôn sự của nàng phải được quyết định trước khi Cố Chương tới đề nghị kết thông gia.

Thế nhưng, sống lại kiếp này, nàng chưa từng nghĩ mình đến việc mình sẽ thành thân. Chỉ muốn đợi khi tất cả mọi chuyện kết thúc sẽ bầu bạn với ngọn đèn chốn cửa Phật, cho nên chưa từng suy xét đến việc chọn chồng.

Vừa muốn né tránh hôn sự lại vừa từ chối đề nghị kết thông gia của nhà họ Cố thì có cách gì được nhỉ?

Lâm chưởng quầy tới thu dọn dụng cụ pha trà và nói với Diệp Tuy với giọng điệu ỉu xìu: “Cô chủ, cái người tuấn tú kia xuất hiện rồi, nhưng lúc này lại chẳng có vị khách nào cả!”

Không có ai nhìn thấy người tuấn tú đó đến, nên khách đến uống trà vẫn sẽ cho ông là kẻ ba hoa khoác lác.

Diệp Tuy bỗng chớp mắt như thể vừa choàng tỉnh lại từ trong ác mộng, trán lấm tấm đầy mồ hôi, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm.

Nhà họ Cố vẫn chưa đến cửa cầu hôn, điều nàng vừa nghĩ chỉ là tình huống xấu nhất mà thôi. Dao còn chưa kề lên cổ, vẫn còn có thể chuẩn bị.

Nhìn cô chủ mình vội vã rời đi, Lâm chưởng quầy suy sụp. Lần này thì hay rồi, giờ ngay cả cô chủ cũng không muốn nhắc đến chủ đề này nữa.

Sau khi về nhà tới họ Diệp, Diệp Tuy liền đi thẳng đến viện Ánh Tú, muốn nói với Đào thị rằng nàng không muốn lấy chồng sớm. Trong lòng vẫn không ngừng nghĩ lý do thích hợp để thoái thác chuyện này.

Không ngờ, nàng còn chưa kịp mở miệng, Đào thị đã cười híp mắt, nói: “Tuy nhi đến rồi à? Đúng lúc mẹ đang định cho người đi gọi con. Hôm nay có người đến bái phỏng cha con, muốn mai mối cho con...”

Nghe đến hai chữ “mai mối”, Diệp Tuy giật thót, ánh mắt cũng lạnh đi. Cố Chương đã cho người đến rồi sao? Hành động của hắn ta nhanh như vậy? Phải làm sao đây?

“Là Đô Thủy giám thừa - nhà họ Ninh sai người đến ướm lời. Vì con đạt thủ khoa Khuê Học nên hiện tại có nhiều nhà hỏi thăm về con lắm...” Đào thị nói tiếp.

Đương nhiên, người tới mai mối vì nhắm vào vị trí “thủ khoa Khuê Học” cũng không phải lương duyên (duyên tốt) gì. Nhưng với tư cách là một người mẹ, con gái trước khi xuất giá mà có nhiều lựa chọn dĩ nhiên sẽ tốt hơn là có ít lựa chọn.

Vì vậy, tâm tình Đào thị khá là vui vẻ khi nói tới những việc này.

Mà ngược lại, Diệp Tuy lại hoảng hồn một lần. Biết không phải nhà họ Cố ở Nam Bình, nàng liền âm thầm thở phào một hơi. Chỉ cần không phải là nhà họ Cố ở Nam Bình thì sẽ có thể cứu vãn. Không sao, không sao.

Nghe mẹ mình kể về tình hình nhà họ Ninh, sắc mặt Diệp Tuy càng lúc càng xấu đi.

Sao vừa nhắc đến việc mai mối, nàng liền sợ hãi thế này? Với địa vị của nhà họ Cố, cho dù nhà họ Cố có cử người tới thăm dò ý tứ thì cũng phải đến gặp ông nội nàng chứ, sao lại đến thăm hỏi cha nàng?

Nhà họ Cố là gia tộc lớn nhiều đời, còn cha nàng chỉ là một giám thừa nhỏ nhoi mà thôi, đôi bên không ngang hàng. Chuyện rõ ràng như vậy mà nàng lại không để ý tới.

E là, sự ảnh hưởng của Cố Chương đến nàng còn lớn hơn những gì nàng dự đoán. Nếu không thể cư xử bình thường, một khi Cố Chương thật sự có hành động, lúc đó nàng có thể tự nhiên ứng phó được không?

Thấy thần sắc con gái mình hoảng hốt, Đào thị cảm thấy không đúng, bèn không nói về nhà họ Ninh nữa, mà bảo: “Tuy nhi, con không cần lo lắng. Ý của mẹ và cha con là, việc cưới xin của con hẵng để sang năm sau lại tính. Chuyện này không gấp được, phải từ từ bàn bạc mới được...”

Làm mẹ, sao Đào thị lại không biết con gái mình không muốn lấy chồng sớm chứ? Bà cũng muốn giữ con gái ở bên mình, nhưng có thể giữ con gái cả đời sao?

Sắp hết năm rồi, hết năm nay là Diệp Tuy của bà mười sáu tuổi rồi. Cho dù bà có không nỡ đi chăng nữa thì cũng phải nghĩ đến việc cưới xin của con bé. Nếu không, Tuy nhi sẽ thành gái già mất.

Diệp Tuy dựa đầu vào cánh tay Đào thị, rầu rĩ nói: “Mẹ, con thật sự không muốn lấy chồng...”

Lấy chồng có gì tốt? Kiếp trước, nàng đã gả cho quý công tử bậc nhất Đại An, gia thế hiển hách, vẻ ngoài tuấn tú, tài năng và học vấn hơn người, nhưng kết quả thì sao?

Sau này, người chồng tương lai có thể không phải là kẻ bạc tình, nhưng nàng không muốn lại phó thác vận mệnh của mình vào tay kẻ khác.

Thời gian dần trôi, năm mới đã sắp đến gần, lúc đó nàng có cách gì khước từ việc cưới xin của bản thân đây?

Diệp Tuy rầu rĩ mấy ngày liền, bầu không khí trong viện Tây Đường cũng không có không khí vui mừng Tết, mà trái lại khá tiêu điều.

Cùng với việc Nhị bá - Diệp An Cố dẫn theo gia quyến về Kinh Triệu ăn Tết, sự buồn tẻ tiêu điều ấy càng tăng cao, dần dần lan sang toàn bộ Tam phòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status