Uông Xưởng Công

Chương 75 : Chương 75NHỊ PHÒNG TRỞ VỀ

Năm mới sắp đến, bầu không khí trong nhà họ Diệp trở nên náo nhiệt hẳn lên. Ngày hai mươi ba tháng Chạp, Diệp An Cố mang theo gia quyến vượt cát bụi dặm trường trở lại Kinh Triệu.

Diệp An Cố đại diện cho dòng chính của nhà họ Diệp, vẫn luôn ở lại nhà tổ tại Tùng Dương để xử lý những công việc lặt vặt trong gia tộc, chỉ có thời điểm ăn Tết mới lên Kinh Triệu.

Có điều, năm nay ông ta trở về rất muộn. Trước kia, cứ đầu tháng Chạp đã về tới nơi rồi, hơn nữa cũng không dẫn theo nhiều người như vậy.

Lúc này, Chu thị đang nhìn đám người đứng sau lưng Diệp An Cố, trong lòng có chút không vui, nhưng ngoài mặt vẫn nhiệt tình cười nói: “Nhị thúc, Nhị muội, mọi người đã trở về rồi! Đi đường vất vả, mau vào đi, mau vào đi!”

Tướng mạo của người nhà họ Diệp đều không hề kém, các con cháu ai ai cũng mang vẻ nho nhã điềm đạm, Diệp An Cố dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Tuy ông ta làm người làm ăn buôn bán nhưng không có kiểu láu cá khôn khéo của thương nhân trên người.

Chỉ là... trên mặt ông ta cột một dải lụa, vừa vặn che đi con mắt phải. Bởi vì con mắt ấy bị mù.

Chu thị trước nay luôn tránh xa chú Hai chột mắt này. Không biết tại sao, bà ta luôn cảm thấy con mắt còn lại của Diệp An Cố có thể nhìn thấu được lòng người, khiến bà ta sợ, không bao giờ dám gây chuyện với Nhị phòng.

Cũng may, thời gian Diệp An Cố ở lại Kinh Triệu rất ngắn, vợ ông ta - Từ thị lại là một người ngu xuẩn, nên mấy chục năm nay, Chu thị chưa phải “hao tốn” tâm tư gì với Nhị phòng.

Thậm chí, bà ta và cô em dâu Từ thị này còn có thể chung sống hết sức hòa thuận.

Ví như lúc này, Chu thị vừa dứt lời Từ thị liền tiến lên, vui vẻ nói: “Chào Đại tẩu. Nhanh quá, đã lại một năm rồi! Đại tẩu vẫn đẹp như vậy, làm muội thật ngưỡng mộ.”

Từ thị có vẻ ngoài rất phúc hậu, lúc cười lên hai mắt sẽ híp thành một đường chỉ. Bà ta và Chu thị tuổi tác xấp xỉ nhau, nhưng tướng mạo lại thua kém Chu thị nhiều, gia thế cũng không so được với Chu thị có xuất thân huân quý.

Chẳng trách Chu thị cứ thầm mắng Từ thị ngu xuẩn, mấy ai có thể tiếp nhận được cách khen “nhan sắc” thế này đây?

Phu nhân quản lý việc nhà của gia tộc lớn chú trọng xuất thân và khí chất, chỉ có thiếp thân thông phòng mới để ý tới nhan sắc như Từ thị này, ngay cả lời nói cũng ngu xuẩn.

Chu thị càng thêm không vui, nhưng ngại đám người Diệp An Cố vừa mới trở lại nên vẫn cười nói: “Lão thái gia vẫn đang ở phủ nha. Nhị thúc, Nhị muội mọi người đi nghỉ ngơi trước đã. Đại tẩu đã sắp xếp một bữa tiệc trong nhà, tối nay đón gió tẩy trần cho hai người.”

Nói rồi, bà ta liếc nhìn những người sau lưng Diệp An Cố, nói với giọng hơi áy náy: “À, vẫn là Đại tẩu suy nghĩ không chu đáo, viện phòng trong Nhị phòng chưa thu dọn được nhiều, làm phiền mọi người chờ một lát!”

Chu thị đâu ngờ Diệp An Cố sẽ mang theo nhiều người như về thế này. Bà ta dựa theo tình hình những năm trước, sai gia nhân thu dọn những căn viện Nhị phòng thường ở.

Bấy giờ, Tùng ma ma đang dẫn đám gia nhân vội vàng đi dọn thêm phòng.

Diệp An Cố hành lễ với Chu thị rồi nói: “Làm phiền Đại tẩu. Là bọn đệ không nói rõ, gây thêm phiền toái cho Đại tẩu rồi.”

Trước đó, ông ta đã gửi thư về Kinh Triệu, nói rằng sẽ dẫn theo gia quyến về Kinh. Có điều, ngay chính ông ta cũng không nghĩ tới sẽ mang theo nhiều người như vậy về cùng.

Gia quyến của Diệp An Cố lần này thật sự đã tăng thêm.

Một vợ, hai thiếp với sáu người con cả trai lẫn gái, thêm những tôi tớ đi theo bên cạnh những người này, tổng cộng có năm mươi người. Đây quả thực là một đội ngũ lớn.

Sau đó, Diệp An Cố và Từ thị gọi các con gái tới, từng người lần lượt tiến lên hành lễ với Chu thị.

Chu thị cũng bảo Diệp Hướng Chinh và Diệp Thân tiến lên chào Nhị thúc và Nhị thẩm.

Nhiều người đáp qua đáp lại thế này, sảnh trước nhà họ Diệp lập tức trở nên ồn ào náo nhiệt. Nhưng vì sắp đến Tết, nên những tiếng ồn ào này xen lẫn tiếng cười vui, rất sôi nổi náo nhiệt.

Sau chặng đường dài ngồi thuyền và xe ngựa, Diệp An Cố cũng đã thấm mệt, bèn nói: “Chị dâu, vậy đệ dẫn mọi người đi trước...”

Đang nói, ông ta bỗng dừng lại, nụ cười biến mất ngay lập tức, ánh mắt nhìn chằm chằm về một nơi.

Nơi đó là đám người Tam phòng đang vội vã đi tới, dẫn đầu chính là Tam gia - Diệp An Thế.

Diệp An Thế thở gấp, trong mắt rõ ràng vô cùng vui mừng, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Ông hơi khom người, nói: “Chào Nhị ca, Nhị tẩu...”

Diệp An Cố mang vẻ mặt hờ hững lạnh nhạt, con mắt duy nhất toát lên ánh sáng âm u, sau đó hời hợt đáp: “Ừ.”

Tiếng “ừ” lạnh nhạt này giống như gáo nước lạnh tạt vào mặt Diệp An Thế, lạnh buốt.

Ông định nói thêm gì đó, nhưng khi ánh mắt chạm phải dải lụa cột trên mặt Diệp An Cố thì nhanh chóng nhìn tránh đi chỗ khác, tất cả những lời muốn nói đều tắc nghẹn trong cổ họng.

Không thể nói được lời nào... Anh trai ông vẫn trong bộ dạng này, ông còn có thể nói gì nữa đây?

Hai tay Diệp An Thế buông thõng xuống bên hai hông, trong lòng đã buồn bã, tinh thần lại sa sút. Biết rõ anh trai không muốn nhìn thấy mình, nhưng ông vẫn nghỉ trước ngày hưu mộc*, ở nhà chờ đón anh trai ông về.

(*) Hưu mộc: lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên gọi là hưu mộc.

Tình huống trước mặt vẫn không khác gì trước đây. Sự lạnh nhạt này đã kéo dài mấy chục năm, ông đã sớm quen với nó rồi, tại sao vẫn cảm thấy buồn bã?

Ánh mặt Diệp An Thế dừng trên dải lụa bịt mắt, khẽ cười khổ: Chắc có lẽ là bởi vì áy náy? Bất kể bao nhiêu năm trôi qua, ông vẫn thấy có lỗi với Nhị ca mình.



Mắt phải Diệp An Cố vì ông nên mới bị như vậy.

Bấy giờ, Diệp Tuy đi lên chào Diệp An Cố: “Tuy nhi diện kiến Nhị bá, Nhị thẩm. Chả trách hôm nay cha cháu lại cố tình nghỉ ở nhà, thì ra là để đón Nhị bá.”

Lời này của Diệp Tuy như thể từng cơn gió mát, thổi bay đi sự ảm đạm và nặng nề lúc trước. Diệp An Thế không khỏi cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Diệp An Cố giật mình nhìn sang Diệp An Thế. Hóa ra, em trai ông ta cố ý xin nghỉ là để đợi ông ta về?

Con mắt còn lại của ông ta khẽ chuyển động, hình như có gì đó lóe lên, nhưng quá nhanh nên không ai bắt được.

Chu thị ở bên cạnh cau mày, trong lòng dấy lên cảm giác khó chịu. Bà ta thực sự không muốn trông thấy hình ảnh huynh nhường đệ kính này.

Thế nhưng, bà ta là phu nhân quản lý việc nhà, phải giữ hình tượng đoan chính thân thiện trước mặt Nhị phòng.

Song, Từ thị lại cất lời. Bà ta “hừ” một tiếng, rồi nói với giọng gai góc: “Phải không? Ta còn tưởng có người không muốn Nhị phòng chúng ta về cơ đấy!”

Những lời này khiến Chu thị mừng thầm trong lòng. Nhưng đối với mấy người Diệp An Thế mà nói thì lại giống như bị ăn một cái tát nóng rát vào mặt.

Diệp Tuy chán nản. Tuy Nhị thẩm Từ thị không giỏi trong tính kế như Chu thị nhưng nói những lời như thế này cũng quá không có đầu óc!

Nói vậy, người cảm thấy khó xử, không chỉ có cha nàng, mà còn có có cả Nhị bá.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status