Uông Xưởng Công

Chương 76 : Chương 76ÂN OÁN

Lời nói của Từ thị thật sự không phù hợp, Nhị phòng vừa về đã tỏ vẻ khó chịu với Tam phòng thế này, mọi người sẽ chỉ cảm thấy phu nhân của Nhị phòng là người khó sống chung.

Quả nhiên, Diệp An Cố sa sầm sắc mặt, nói với Từ thị: “Phu nhân cũng mệt rồi, mau về viện nghỉ sớm thôi.”

Dứt lời, ông ta liền cáo từ Chu thị, cũng không liếc nhìn mấy người của Tam phòng lấy một cái, cứ thế dẫn đám người Từ thị đi thẳng về viện của Nhị phòng.

Diệp An Cố rời đi, Diệp An Thế cũng không muốn ở lại, bèn rời bước về viện Ánh Tú. Có điều, bước chân ông khá lộn xộn, lộ rõ tâm trạng đang không tốt.

Diệp Tuy biết, mỗi khi Nhị bá ở lại Kinh Triệu thì tâm tình của cha nàng đều như vậy, không thể tốt lên nổi. Nghĩ đến con mắt bị mù của Nhị bá, nàng lại cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Chuyện năm đó đối với bất cứ ai đều là một bi kịch, khi nào thì sự ngăn cách giữa cha nàng và Nhị bá mới có thể biến mất đây?

Khi còn nhỏ, nàng thường được nghe cha nàng kể Nhị bá, nào là Nhị bá nàng tài giỏi nhường nào, nào là Nhị bá thông minh từ nhỏ, xem qua một lần là nhớ, là người trọng tình nghĩa, biết tiến biết lùi, dù chỉ là trông coi công việc lặt vặt thôi nhưng cũng giúp cho tài sản của nhà họ Diệp gia tăng chưa từng thấy.

Chịu ảnh hưởng từ cha mình, nên khi nhỏ nàng luôn cho rằng không có việc gì mà Nhị bá nàng không làm được. Cho dù Nhị bá nàng chỉ còn lại một con mắt, điều đó cũng không hề ảnh hưởng đến sự kính phục và muốn gần gũi của nàng đối với ông.

Khi đó, nàng đã hồ đồ nghĩ rằng: Chắc chắn tình cảm anh em giữa cha nàng và Nhị bá rất rất tốt.

Sau này bắt đầu hiểu chuyện hơn, nhìn thấy Nhị bá đối xử lạnh nhạt với cha nàng, cũng thấy được vẻ căm thù trong ánh mắt những người Nhị phòng, thì nàng mới biết chuyện không phải như vậy.

Hóa ra, cha nàng và Nhị bá đã có khúc mắc không thể tháo gỡ hơn mấy chục năm nay rồi.

Cho đến sau khi nàng xuất giá, nó vẫn tồn tại. Cuối cùng, toàn bộ nhà họ Diệp diệt vong, cha nàng và Nhị bá đều chết trong ngục. Không biết khi đó khúc mắc này đã được gỡ bỏ hay chưa.

Người chết như lửa tàn, có lẽ tất cả oán hận và khúc mắc trong lòng cũng sẽ tiêu tan theo? Tiếc thay, nàng mãi mãi không thể biết được tình hình thực tế lúc đó.

Đối với ân oán giữa cha nàng và Nhị bá, nàng cũng chỉ biết lơ mơ. Thỉnh thoảng mẹ nàng có nhắc tới, nhưng cũng không nói rõ cụ thể, như thể phía sau còn có ẩn tình nào đó.

Nàng biết cha có liên quan đến con mắt bị hỏng của Nhị bá, nhưng chuyện năm đó rốt cuộc là thế nào? Tại sao lại khiến Nhị bá có thái độ như vậy với cha nàng?

Kiếp trước, nàng luôn cho rằng Nhị phòng ở tận Tùng Dương xa xôi, cho dù Nhị phòng có thái độ xa cách với Tam phòng cũng không có gì to tát. Nhưng bây giờ thì không!

Tâm nguyện lớn nhất đời này của nàng là cha mẹ và những người thân của nàng có thể sống yên ổn. Bây giờ nỗi buồn của cha nàng thể hiện rõ như vậy, rõ ràng là đã tích tụ trong lòng quá lâu. Phận làm con, nàng phải giải quyết khó khăn cho họ mới phải.

Khúc mắc giữa cha và Nhị bá, cần tìm cách tháo gỡ...

Sau khi theo mẹ mình quay về viện Ánh Tú, Diệp Tuy cố ý nhắc đến cha mình và hỏi: “Mẹ, rốt cuộc mắt của Nhị bá vì sao lại hỏng vậy ạ?”

Điều nàng muốn hỏi hơn nữa là tại sao cha nàng và Nhị bá lại kỳ lạ như vậy. Một người tỏ rõ sự kính trọng, còn người kia thì cố ý lạnh lùng. Chuyện này, mẹ nàng chắc chắn biết rõ nguyên nhân nhỉ?



Đào thị lắc đầu, né tránh không trả lời câu hỏi của Diệp Tuy, chỉ nói: “Một tiểu cô nương như con hỏi những điều này làm gì? Thời gian này đừng để cha con phải lo lắng là được rồi.”

Để con gái theo đuôi về đến viện Ánh Tú, nên tất nhiên bà biết con gái mình tò mò gì, nhưng bà thật sự không muốn nhắc lại chuyện ân oán năm xưa.

Nói ra rồi thì sẽ thế nào? Chuyện đã xảy ra không thể cứu vãn được, nó đã kết thành khúc mắc không thể tháo gỡ rồi, nói ra chỉ thêm phiền lòng mà thôi.

Nhưng Diệp Tuy không chịu thua, kiên trì hỏi: “Mẹ, mẹ nói đi. Con đã đến tuổi này rồi mà việc gì mẹ cũng giấu, thế thì sao con có thể tiến bộ được?”

“...” Đào thị ngẫm nghĩ mất một lúc, nhưng vẫn chẳng nói gì.

Bà hi vọng con gái có thể hiểu rõ việc trong nhà, tương lai sau này đỡ phải nếm mùi đau khổ… Nhưng chuyện này, thực sự khó nói.

Diệp Tuy khẽ cắn răng, thái độ của mẹ thế này làm nàng càng muốn biết năm xưa đã xảy ra chuyện gì.

Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, đang định tiếp tục nằn nì Đào thị nói thì Hải ma ma vén rèm đi vào, thưa: “Bẩm phu nhân, người ở Phật đường đến báo lão phu nhân mời phu nhân qua đó một chuyến.”

Diệp Tuy khẽ sững sờ. Bà nội trước giờ luôn chuyên tâm ăn chay niệm Phật không màng thế sự lại cho gọi mẹ nàng đến Phật đường? Nàng không nghe nhầm chứ?

Từ lúc nàng sống lại đến hiện tại, ngoại trừ mỗi tháng đến Phật đường thỉnh an ra thì chưa từng thấy Phật đường có bất kì động tĩnh nào khác.

Bà nội nàng cả ngày không để ý gì khác ngoài việc tụng kinh niệm Phật, tâm không vướng sự đời, sao bây giờ lại…?

Đào thị lại rất bình tĩnh, dường như đã sớm dự đoán từ trước, liền đáp: “Ta biết rồi, mang đồ chay đã chuẩn bị đến đây.”

Dứt lời, bà sửa sang lại y phục để đi đến Phật đường. Diệp Tuy đương nhiên vẫn theo sau bà.

Phật đường vẫn tĩnh mịch, không có hơi người như mọi ngày. Diệp Tuy mặc dù đã sống tới kiếp thứ hai, nhưng vẫn không thích Phật đường như các lão phu nhân khác. Nàng kính Phật nhưng không tin Phật, và cho rằng hết lòng tin Phật không bằng tự tu thân.

Lý do không có gì khác, bởi thần Phật không thể mang đến sự yên lòng cho nàng. Chỉ khi kẻ thù đã chết, cha mẹ còn sống thì nàng mới có thể cảm thấy yên ổn, an tâm.

Bà nội nàng ở ẩn trong Phật đường như vậy, có thể cầu được yên ổn, bình yên không? Kì thực bà chỉ đang trốn tránh người đời mà thôi, những sầu muộn vẫn chẳng thể tiêu tan.

Ngoài việc khiến cho người thân lo lắng, kẻ thù hả hê thì còn có thể có tác dụng gì nữa đây?

Sau khi thỉnh an Kế thị, Diệp Tuy đứng im lặng một bên, muốn nghe xem bà nội nàng sẽ nói gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status