Uông Xưởng Công

Chương 77 : Chương 77HIỂU LẦM NĂM ĐÓ

Kế thị rũ mắt, đôi tay không ngừng lần chuỗi tràng hạt, hồi lâu sau mới hỏi: “Ta nghe nói, người của Nhị phòng đã về rồi?”

Giọng bà đều đều bình thản. Nếu không phải Diệp Tuy nhìn thấy động tác lần tràng hạt của bà nhanh hơn bình thường thì sẽ không biết trong lòng bà mình hóa ra cũng chẳng bình thản như vẻ bề ngoài.

Diệp Tuy cảm thấy khó hiểu, khẽ ngẩng đầu lên nhìn lén Kế thị. Bà nội cố ý gọi mẹ nàng tới đây là bởi vì chuyện của Nhị phòng?

Nhưng mà, Đại bá và Nhị bá đều là do vợ đầu của Diệp Cư Tiêu sinh ra, không thân thiết với mẹ kế như bà, hiển nhiên là không có nhiều tình cảm mẹ con. Nếu như đã chẳng phải tình cảm mẹ con, thì việc bà cố ý dò hỏi tình hình của Nhị phòng cũng thật khó hiểu. Phải biết rằng, ngay cả với con ruột của mình, bà cũng không quan tâm đến vậy.

Kiếp trước, vì không thích bà nội, nên nàng luôn nghĩ cách tránh không phải đến Phật đường. Cho nên không biết bà lại quan tâm đến Nhị phòng như vậy.

Nàng không khỏi ấm ức thay cho cha, bà nội rốt cuộc đặt cha nàng ở đâu? Nếu bà quan tâm coi trọng cha nàng, thì bà có để ý đến Nhị phòng cũng chẳng có gì đáng trách. Nhưng mà... con ruột còn không bằng con riêng của chồng, chuyện này nghe thật nực cười.

Nàng chưa từng làm mẹ, nhưng cũng biết thế nào là máu mủ ruột già. Ngay cả với Thái Ninh Đế – người mà nàng nuôi lớn, nàng còn chẳng nỡ nhẫn tâm nữa là.

Cho dù bà nội vì mục đích gì, có nỗi khổ tâm hay là vì lí do gì khác, nàng vẫn chẳng có thiện cảm với bà được.

Là một người mẹ, nếu đến cả con ruột của mình cũng không quan tâm thì còn có thể làm được việc gì khác đây?

Bấy giờ, Đào thị trả lời: “Thưa lão phu nhân, đúng vậy. Nhị bá đã dẫn theo gia quyến quay về. Lần này về rất đông, đám Khởi tỷ nhi cũng đông đủ cả, chắc hẳn trong phủ sẽ vô cùng náo nhiệt.”

“Sắc mặt của vợ chồng Nhị bá đều rất tốt, đám trẻ ngoan ngoãn lễ phép. Viện của Nhị phòng cũng đã thu dọn ổn thỏa. Nghe nói lần này gia đình Nhị bá đi hơn mười xe ngựa, cả chủ tớ cộng lại khoảng hơn năm mươi người...”

Đào thị tỉ mỉ kể rõ tình hình, khiến người khác cho dù không thể tận mắt nhìn thấy cũng có thể biết được tường tận. Những lời này đã góp phần tăng thêm chút hơi người cho Phật đường.

Cuối cùng, Đào thị nói: “Đại tẩu đã chuẩn bị tiệc gia đình để chào đón Nhị bá. Lão phu nhân... người sẽ tham gia chứ?”

Kế thị vẫn rũ mắt lần từng viên tràng hạt, như thể chưa nghe thấy câu hỏi của Đào thị. Có lẽ bà không định trả lời câu hỏi này.

Đào thị thấy vậy cũng im lặng. Thật ra, năm nào bà cũng hỏi như vậy, nhưng chẳng năm nào Kế thị trả lời, tất nhiên cũng không góp mặt vào những bữa tiệc gia đình.

Rõ ràng là lão phu nhân nhà họ Diệp, thế nhưng Kế thị lại luôn trốn trong Phật đường, chẳng bao giờ tham gia bất cứ bữa tiệc gia đình nào. E rằng gia nhân trong phủ hiện giờ cũng đã quên mất diện mạo của bà rồi.

Thật sự thì Đào thị không có cách nào hiểu được mẹ chồng mình. Nếu đã có quá nhiều thứ không buông bỏ được như vậy, nếu đã quan tâm Nhị phòng đến thế thì cứ làm theo những gì mình mong muốn thôi. Cứ trốn mãi ở Phật đường cũng không phải cách. Nói đi nói lại thì vẫn là sai lầm của năm đó…

Khi ra khỏi Phật đường, Đào thị không nhịn nổi quay đầu lại nhìn Phật đường. Phật đường vắng lặng tĩnh mịch đã lấy đi hơn nửa cuộc đời của Kế thị. Còn người bên ngoài Phật đường cũng không thấy thanh thản hơn bao nhiêu.

Bà nghĩ đến chồng của mình, ông buồn rầu rồi sinh bệnh chính bởi sự xa cách của anh trai ông. Tất cả đều vì tai họa năm đó...

Nghĩ đến đây, Đào thị không khỏi thở dài. Chuyện năm ấy dù đã là quá khứ, nhưng dư âm vẫn kéo dài đến hiện tại, không biết làm thế nào mới có thể tháo gỡ được những khúc mắc đã tích tụ từ lâu này.

Khi Diệp Tuy hỏi lại lần nữa về chuyện này, bà vẫn lắc đầu không nhắc đến.

***

Đối với người của Tam phòng, bữa tiệc gia đình tối nay chẳng khác những lần trước là mấy. Họ vẫn bị cô lập, hoàn toàn lạc lõng trong bầu không khí náo nhiệt của nhà họ Diệp, như thể không phải là người một nhà.

Song, vẫn có chút khác biệt...

Những lần gặp mặt trước kia, Diệp An Thế hầu như không uống rượu, nhưng lần này ông lại uống say mèm. Cuối cùng, Diệp Hướng Ngu và mấy gia nhân cùng hợp sức mới dìu được ông về viện Ánh Tú.

Đêm nay, viện Ánh Tú thắp sáng đèn cả đêm. Diệp An Thế nôn rất dữ dội, mật xanh mật vàng đều nôn cả ra, miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó, nhưng chẳng ai nghe rõ ông đang nói gì.

Vì say rượu, Diệp An Thế vật vã cả đêm, đến khi trời sắp sáng mới kiệt sức thiếp đi.

Có điều, khi ông ngủ, lông mày vẫn cau chặt, sự phiền não nặng nề trên khuôn mặt khó mà xua tan đi được.

Rất lâu, rất lâu sau, mặt mày ông mới dãn ra, khóe môi còn ngậm nụ cười như thể đang mơ một giấc mơ đẹp...

“Nhị ca, Nhị ca, chơi với đệ đi! Cây bên hồ Minh Chiếu mọc cao lắm, hôm nay đệ muốn trèo cây!” Một cậu bé nói.

Cậu bé đó khoảng bốn năm tuổi, mập mạp trắng trẻo giống như cục bột, rất đáng yêu.

Bấy giờ, “cục bột” đang túm ống quần của một thiếu niên và chớp đôi mắt đen láy của mình làm nũng, trong mắt đầy sự khẩn cầu và mong đợi.

Thiếu niên khoảng chừng mười hai mười ba tuổi bất đắc dĩ cúi nhìn “cục bột nhỏ” đang đeo bám, lạnh giọng từ chối: “Huynh còn phải ôn bài, sắp đến kì thi đồng sinh* rồi. Tam đệ ngoan...”

(*) Thi đồng sinh: một hình thức thi cử của Trung Quốc thời xưa, học trò muốn tham gia thi cử phải đạt được danh hiệu “đồng sinh” mới có thể thi tiếp lên tú tài.

“Cục bột” nghe xong lập tức méo xệch miệng, hai mắt ầng ậc nước như thể sắp khóc đến nơi, nhưng không tiếp tục mè nheo nữa.

Vị thiếu niên nhăn mày lại, vì không muốn thấy “cục bột” buồn, không nỡ phụ sự mong đợi của cậu bé, bèn nói: “Được rồi, huynh đi chơi với đệ. Có điều, chỉ có thể chơi một lúc thôi nhé, huynh còn phải chuẩn bị cho kỳ thi đồng sinh.”

“Cục bột” hưng phấn gật đầu, vui vẻ kéo thiếu niên đến bên hồ Minh Chiếu. Nhưng cậu bé không chỉ định đi dạo mà còn khăng khăng với ý định lúc trước của mình, nhất định đòi trèo lên cây cao bên hồ.

Cho dù thiếu niên có nói thế nào, cậu bé vẫn đòi trèo cây. Thiếu niên hết cách, đành phải dặn dò cậu bé cẩn thận, đỡ cậu bé lên cây.

Dưới sự giúp đỡ của thiếu niên và gia nhân, “cục bột nhỏ” trèo được lên chạc cây, vui vẻ cười khanh khách.

Cậu bé nhìn anh trai dưới cây, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng, bèn run rẩy bò đứng thẳng lên, cố gắng vươn tay bẻ một nhánh cây.



Cành cây này rất đẹp, tặng cho Nhị ca, huynh ấy nhất định sẽ rất vui!

Cục bột vui vẻ nghĩ, không chú ý dưới chân, giẫm hụt một bước, ngã xuống...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status