Uông Xưởng Công

Chương 97 : Chương 97TÌNH HÌNH

Sau khi Từ thị rời đi, Đào thị vui mừng đến phát khóc, nghẹn ngào nói với Diệp Tuy: “Nhanh, chuyện vui thế này phải nói ngay cho Ngu nhi, để thằng bé yên tâm!”

Diệp Tuy cười, gật đầu đáp: “Mẹ, anh trai đi nghe ngóng tin tức ở chỗ đồng liêu rồi, phải đến tối mới về. Nếu huynh ấy biết tin này, nhất định sẽ rất vui. Giờ mẹ nên viết một lá thư để chị ở trong cung cũng yên tâm nữa.”

“Đúng rồi, đúng rồi, chuyện này cũng phải báo cho Tự nhi. Con bé đang mang thai, không thể lo lắng tổn hại tinh thần được, để con bé biết còn yên tâm!”

Nói xong, Đào thị liền sai người chuẩn bị bút mực viết thư. Sau khi viết xong, bà luôn miệng nói: “Tốt quá rồi, tướng công nhất định sẽ bình an vô sự! Đây chắc chắn là do trời cao phù hộ, liệt tổ liệt tông nhà họ Diệp phù hộ...”

Diệp Tuy chỉ mỉm cười không nói gì, nhẹ nhàng xoa bóp hai vai cho Đào thị, đè nén những cơn sóng đang trào dâng trong lòng xuống.

Trời cao và tổ tiên nhà họ Diệp phù hộ ở đâu ra? Sự tình có tiến triển thế này, cha nàng có thể bình an vô sự chỉ dựa vào một người mà thôi. Chính là Uông đốc chủ của Đề Xưởng!

Sau khi Uông Ấn nhận quyển trận đồ, nàng tin cha nhất định sẽ bình an. Suy cho cùng, Uông đốc chủ cũng có quyền thế ngập trời, hơn nữa hắn đã hứa với nàng, mà mức độ giữ lời của hắn lại chẳng hề thua kém Quý Bố*.

(*) Quý Bố: không rõ năm sinh năm mất, là người Sở, từng dốc sức vì bá vương Tây Sở là Hạng Vũ, nhiều lần đánh bại quân đội của Lưu Bang. Quý Bố là người trượng nghĩa, luôn bênh vực kẻ yếu, luôn giữ chữ tín, nổi tiếng về uy tín. Cho nên đông đảo người dân nước Sở lưu truyền ngạn ngữ “Đắc hoàng kim bách cân, bất như đắc Quý Bố nhất nặc” (Được trăm cân hoàng kim, cũng không bằng một lời hứa của Quý Bố). Câu thành ngữ “Nhất nặc thiên kim” (Lời hứa giá ngàn vàng) cũng từ đây mà có.

Chỉ là nàng không ngờ, tình hình lại tiến triển nhanh đến vậy, chỉ mới một hai ngày, chiều hướng sự việc đã thay đổi.

Bản thỉnh cầu từ nghìn sĩ tử cộng với lời cầu xin của người đứng đầu Thượng Thư Tỉnh, có thể đẩy tình thế thay đổi đến mức độ này nhất định không thể thiếu “bàn tay” của Uông đốc chủ.

Thảo nào Đề Xưởng trong những năm Vĩnh Chiêu lại khiến người khác nghe thấy là biến sắc như vậy, thảo nào Uông đốc chủ lại khiến người khác sợ hãi đến vậy. Có mấy ai không kiêng dè năng lực và bản lĩnh này chứ? Có được sự giúp đỡ của Uông đốc chủ là một chuyện tốt đối với cha nàng.

***

Tất nhiên, phu nhân Chu thị quản lý việc nhà nhà họ Diệp cũng nhanh chóng nắm được chuyện Từ thị đến Tam phòng.

Sau khi điều tra biết được Từ thị đến Tam phòng vì chuyện gì, sắc mặt Chu thị lập tức xấu đi.

Đương nhiên là bà ta ích kỷ, không mong Diệp An Thế có thể bình an vô sự. Dù sao, những người thuộc dòng chính của nhà họ Diệp đang làm quan hiện giờ, ngoài Đại phòng ra cũng chỉ có Diệp An Thế mà thôi.

Chu thị hiểu rõ đạo lý “Một cây làm chẳng nên non”. Nhưng với bà ta, chỉ cần Đại phòng lớn mạnh, chỉ cần con cháu của Đại phòng đủ sức tranh đua thì hoàn toàn có thể gánh vác được cả nhà họ Diệp, đâu cần Tam phòng và Diệp An Thế?

Thiếu Diệp An Thế cũng chẳng bớt đi cái gì, mà thêm Diệp An Thế cũng không nhiều hơn chút nào.

Nếu Diệp An Thế gặp chuyện, tất cả tài nguyên của nhà họ Diệp sẽ đổ hết về Đại phòng, như vậy bất luận là địa vị của chồng hay của con trai bà ta cũng sẽ ngày càng quan trọng.

Trái lại, nếu Diệp An Thế bình an vô sự, sẽ được tiếng là thanh quan đứng ra nói lời chính nghĩa. Bà ta vốn đã quen thói chèn ép Tam phòng, đương nhiên không thể chấp nhận kết quả này.

Hơn nữa, theo lời của con trai bà ta - Diệp Hướng Chinh nói lại, bà ta còn biết chuyện các vị trưởng bối trong tộc của nhà họ Diệp đã bí mật đến đây. Có vẻ như là đang bí mật bàn bạc chuyện gì đó với lão thái gia, chỉ là hiện tại còn chưa có ai biết việc này.

Mà tâm tư của Chu thị lại không biết nhanh nhạy và sâu sắc hơn Diệp Hướng Chinh bao nhiêu lần. Chuyện mà Diệp Hướng Chinh có thể nghĩ ra được thì bà ta đương nhiên cũng nghĩ tới.

Lão thái gia đang tính toán khai trừ Diệp An Thế ra khỏi dòng họ. Đoán như vậy, bà ta liền mừng thầm trong bụng, yên lặng chờ đợi.

Ai ngờ, tình hình lại biến thành thế này?

Theo tin tức từ Nhị phòng, chẳng lẽ Diệp An Thế sẽ bình an vô sự? Chuyện này sao có thể?

Bà ta biết, cục diện triều chính rối ren khác với việc tranh đấu trong nội trạch nhà họ Diệp. Bà ta có thể tùy tiện gieo rắc tin đồn trong nội trạch, có thể tùy tiện gây thù chuốc oán với Tam phòng bởi vì đây là nội trạch. Nhưng cục diện triều chính có thể nói là “rút dây động rừng”, do đó bà ta cũng chẳng dám có hành động gì, sợ cuối cùng không trộm được gà còn mất nắm gạo, khiến Đại phòng bị tổn hại.

Cuối cùng, bà ta đành tự nhủ: Chuyện này xem ra phải đợi Đĩnh nhi về tìm hiểu mới được.

Tối hôm đó, khi Diệp Hướng Đĩnh đến viện Lan Đình vấn an, Chu thị bèn nhân cơ hội nhắc đến chuyện của của Diệp An Thế: “Đĩnh nhi, mẹ nghe nói tình hình của Tam thúc con đã có chuyển biến?”

Diệp Hướng Đĩnh gật đầu, đáp: “Đúng là như vậy, thưa mẹ. Tình thế trong triều đã thay đổi, con nghe ông nội nói, xem ra Tam thúc có nhiều khả năng sẽ được bình an vô sự thả ra.”

Diệp Hướng Đĩnh không biết đến suy nghĩ trong lòng Chu thị, nói thêm: “Mẹ, tình hình thế này cũng là chuyện tốt. Dù sao Tam thúc cũng là người nhà họ Diệp, nếu chú ấy bình an vô sự thì nhà họ Diệp sẽ không còn nguy hiểm. Mẹ cứ yên tâm đi.”

Chu thị cố nén nỗi thất vọng trong lòng, miễn cưỡng cười nói: “Nếu vậy thì mẹ an tâm rồi.”

Bà ta không yên tâm thì có thể làm gì được nào? Trong nhà thì bị lão thái gia “đè đầu”, chưa kể việc này lại liên quan đến Đề Xưởng, cho dù bà ta không cam lòng cũng không có gan làm gì, chỉ có thể thầm oán hận mà thôi.

Nhà họ Diệp mới chỉ có ba phòng mà đã đấu đá đủ kiểu, Đại An to lớn như thế, trong triều biến động ra sao càng không cần phải nói đến.

Bản tấu thỉnh cầu của nghìn sĩ tử đã đi qua rất nhiều con đường, rốt cuộc cũng được đưa tới trước mặt đế vương.

Đúng như Uông Ấn đã dự đoán trước, thời gian không quá ba ngày.

Tất nhiên, ngoài tên của nghìn sĩ tử ra, còn có rất nhiều các quan viên trong triều cũng kí vào bản thỉnh cầu này.

Hầu hết những quan viên này đều ít kinh nghiệm quan trường, mới ra làm quan chưa được bao lâu, trong lòng vẫn còn phần nào nhiệt huyết và lòng tin.

Bởi vậy, bọn họ mới sẵn lòng ghi tên mình lên bản thỉnh cầu, để cầu xin cho Khúc Công Độ.

Một ngày trước khi bản tấu thỉnh cầu được trình lên hoàng thượng, cuối cùng án kiện điều tra về vụ án cả nhà họ Triệu bị giết hại của Đề Xưởng đã có bước tiến mang tính đột phá.

Trưởng ban Đề Xưởng - Thẩm Trực biết được manh mối từ miệng của gia nhân già còn sót lại của nhà họ Triệu. Trước khi xảy ra sự kiện sát hại, nhà họ Triệu thường xuyên có vài người kỳ lạ tới thăm, những người này đều che kín mặt mũi, hành tung bí ẩn, không biết có liên quan đến việc cả nhà họ Triệu bị giết hại hay không.

Nhờ có được manh mối này, Thẩm Trực dẫn đề kỵ quay lại nhà họ Triệu lần nữa, tiến hành đào sâu ba thước đất tìm kiếm. Nhờ đó mà có những phát hiện kinh người.

Khi đào sâu xuống dưới nền đất của nhà họ Triệu, đề kỵ phát hiện bên dưới nhà họ Triệu có rất nhiều gian phòng bí mật có diện tích khá lớn. Trong những căn phòng này cất giấu không ít đồ vật.

Sau khi tìm thấy những vật này, ngay cả những người từng chứng kiến nhiều sự thật kinh thiên động địa như đề kỵ cũng kinh hoàng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status