Uông Xưởng Công

Chương 99 : Chương 99ĐẠI LAO

Thấy Uông Ấn đến, ông lão coi ngục khom người, khàn giọng nói: “Xưởng công, ngài tới rồi. Lão nô vẫn luôn trông giữ ở đây, không có ai từng đến cả, xin xưởng công yên tâm.”

Uông Ấn gật đầu: “Vất vả cho Niên bá rồi, mở cửa đi.”

Ông lão coi ngục mỉm cười làm nếp nhăn trên mặt ông dồn lại. Trông ông già nua như thế, nhưng động tác mở cửa, đẩy cửa lại rất nhanh và dứt khoát.

Uông Ấn dặn ông lão coi ngục thêm mấy câu, rồi đi vào trong phòng giam Khúc Công Độ.

Phát hiện có người đi vào, đôi mắt đang nhắm lại nghỉ ngơi của Khúc Công Độ lập tức mở ra.

Thấy Uông Ấn, đôi mắt ông ta như toát lên lửa giận: “Uông đốc chủ, ngài đã đến rồi. Có phải đến để tiễn bản quan chặng đường cuối cùng? Hay là muốn bản quan nhận tội? Tiếc là, bản quan tuyệt đối sẽ không cho ngài toại nguyện, bản quan có mất mạng cũng sẽ không khuất phục! Ngài đừng tốn công nữa!”

Giọng nói vang dội, khỏe mạnh không giống người bị nhốt trong đại lao tối tăm mười ngày.

Vẻ mặt Uông Ấn vẫn lãnh đạm như cũ, nói: “Đại nhân nghĩ nhiều rồi, bổn tọa đã điều tra rõ chân tướng của việc cả nhà họ Triệu bị giết hại. Người thông đồng với nước địch thật sự là Triệu Tổ Thuần. Lần này, bổn tọa đến để tiễn đại nhân ra ngoài.”

Khúc Công Độ không tin lời Uông Ấn vừa nói, vô thức phản bác đáp lại: “Triệu Tổ Thuần thông đồng với giặc? Làm sao có thể? Ông ta là đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ, trấn thủ Nhạn Tây, sao có thể thông đồng với kẻ địch được? Không thể nào, không thể nào!”

Mặc dù ông ta có mâu thuẫn với Triệu Tổ Thuần, nhưng chẳng qua cũng chỉ là bất đồng quan điểm chứ chẳng phải thù oán cá nhân. Trong thâm tâm Khúc Công Độ không nghĩ Triệu Tổ Thần sẽ thông đồng với địch, hay nói cách khác, ông ta không hi vọng một đại tướng quân của Đại An lại thông đồng với kẻ địch. Việc này khó mà chấp nhận được.

Triệu Tổ Thuần, sao lại là Triệu Tổ Thuần được?

Thấy Khúc Công Độ phản bác, Uông Ấn khẽ nhếch môi, vẻ mặt lạnh nhạt như có thêm chút sức sống. Hắn đáp: “Sao lại không thể? Đề Xưởng đã tra được manh mối dưới nền đất nhà họ Triệu, chứng cứ xác thực, điều mà bổn quan nói là sự thật.”

Nhìn thấy nụ cười của Uông Ấn, Khúc Công Độ khẽ cứng người, sau đó nói với giọng châm biếm: “Ha ha Đề Xưởng là thứ gì chẳng lẽ Uông đốc chủ không biết sao? Muốn che trời lật đất cũng chỉ cần một câu nói của Đề Xưởng. Thêu dệt tội danh, đổ mọi chuyện lên đầu Triệu Tổ Thuần, điều này có gì khó?”

Nghe đồn đề kỵ của Đề Xưởng còn soạn thảo một quyển sách gọi là “Kinh nghiệm hãm hại”, để chuyên nói về việc làm thế nào để định tội người khác.

Trong tình huống này, Triệu Tổ Thuần có phải hung thủ thực sự hay không, ai mà biết được?

Uông Ấn gật đầu, hết sức tán đồng nói: “Khúc đại nhân nói không sai, chuyện này quả thực rất dễ. Thế nhưng, Triệu Tổ Thuần lại không động chạm gì đến bổn tọa, sao bổn tọa lại phải tốn công như vậy?”

Khúc Công Độ vô cùng tức giận. Nói vậy, lẽ nào Triệu Tổ Thuần mà động chạm đến hắn, thì hắn có thể tùy tiện dựng tội cho ông ta?

Khúc Công Độ hung hãn lườm Uông Ấn, cả giận nói: “Chính vì có loại nịnh thần không phân biệt trắng đen như ngươi, triều đình mới bẩn thỉu rối ren thế này. Theo bản quan thấy, nên sớm phá bỏ cái nơi đầy máu tanh như Đề Xưởng này đi, không lại mang họa cho bách quan đấy!”

Vừa rồi Uông Ấn nói tiễn ông ta ra ngoài, nhưng Khúc Công Độ tuyệt đối không tin. Ông ta làm quan trong triều bao nhiêu năm, đương nhiên nắm rõ nhiều nội tình. Từ lúc Đề Xưởng được lập ra đến giờ, chưa có một ai có thể sống sót ra khỏi đại lao của Đề Xưởng.

Ông đã chuẩn bị cho việc mình sẽ phải chết nên hoàn toàn không sợ Uông Ấn, càng không sợ Đề Xưởng và thích nghĩ gì thì nói đấy.

Uông Ấn lẳng lặng đứng thẳng dậy, vẻ ngoài vô cùng tuấn tú của hắn rõ ràng không ăn khớp với đại lao âm u này.

Thế nhưng Khúc Công Độ chẳng hề bị vẻ đẹp này thuyết phục, vẫn tiếp tục công kích Đề Xưởng và tỏ lòng căm ghét với Uông Ấn .

Đợi đến khi Khúc Công Độ ngừng lời, Uông Ấn mới nói: “Bổn tọa thực sự đến tiễn đại nhân ra ngoài, hoàng thượng đã hạ chỉ thả người, đại nhân không cần lo lắng. Chỉ có điều, trước khi đại nhân rời khỏi đại lao, xin hãy dâng lên một bản tấu trước.”

Khúc Công Độ nhìn Uông Ấn với ánh mắt hoài nghi.

“Dâng tấu nói rằng mình bệnh tật quấn thân. Đồng thời, xin từ quan cho tất cả con cháu nhà họ Khúc, ba đời sẽ không ra làm quan. Cùng với đó, đoạn tuyệt quan hệ với tất cả thông gia trong năm năm.”

Khúc Công Độ sững sờ trong chốc lát rồi đứng phắt dậy, dựng râu nhìn Uông Ấn: “Ức hiếp người khác quá đáng! Ngươi… cái đồ... cái đồ...”

Ông ta muốn nói “Cái đồ hoạn quan nhà ngươi”, nhưng cuối cùng vẫn không muốn lấy khuyết thiếu cơ thể của người khác ra để công kích họ. Con người của ông ta không thể thốt ra được những lời sỉ nhục như vậy.

Uông Ấn như không quan tâm đến, chỉ lạnh nhạt đáp: “Bổn tọa biết Khúc đại nhân không sợ chết, nhưng lẽ nào đại nhân định để con cháu, thông gia nhà họ Khúc phải chịu chết? Nếu vậy, bổn tọa không còn gì để nói nữa.”

Khúc Công Độ giận quá hóa cười, nói: “Con cháu nhà họ Khúc không sợ chết, bổn quan có bị giam giữ ở đây cả đời thì đã sao?”

Dứt lời, ông ta ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm nghị, sống lưng thẳng tắp như thể không có chuyện gì có thể công kích ông ta.

“Nếu đã vậy, bổn tọa không nhiều lời nữa. Dẫn người vào!” Uông Ấn chỉ nói một câu như vậy, rồi nhìn về phía cửa phòng giam.

Theo ngay sau lời hắn, ông lão coi ngục liền dẫn một người áo đen vào.

Người đó trùm kín mít và còn cúi thấp đầu nên không thấy rõ mặt trong đại u tối này.

Người đó đột nhiên quỳ xuống trước mặt Khúc Công Độ, nức nở gọi: “Cha...”

Khúc Công Độ không ngờ được sẽ nhìn thấy con trai Khúc Thiều của mình trong đại lao của Đề Xưởng. Ông không giấu được nỗi kinh hãi, buột miệng nói: “Thiều nhi, sao con lại ở đây? Không phải con… con đã rời…”

Ông ta quả thực quá kinh hãi, con trai lớn của ông ta, người con trai lớn mà ông ta vẫn lấy làm kiêu hãnh. Đứa con đại diện cho sự kế thừa và hi vọng của nhà họ Khúc đã sớm rời khỏi Kinh Triệu dưới sự sắp xếp của ông ta, tại sao lại xuất hiện ở đây vào lúc này? Sao có thể như vậy?

“Con đã trở lại Kinh Triệu mấy hôm, là Uông đốc chủ dẫn con đến đây...” Khúc Thiều đáp, rồi nhìn về phía Uông Ấn.



Nghe thấy lời này, vẻ mặt Khúc Công Độ càng lạnh đi, nghiêm giọng nói: “Thiều nhi, con đứng lên đi, nói rõ ràng cho cha nghe. Chuyện này rốt cuộc là sao!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status